Vu Thiệu Hành nói năng lưu loát hơn hai mươi phút trên khán đài, nhấn mạnh về những thành tích trong quá khứ của Tăng Nghị, đưa ra nhưng mong đợi lớn lao đối với Tăng Nghị trong cương vị công tác mới, nhưng sau đó cũng không có một chút tán đồng nào về quá trình công tác trước đó của Lưu Đại Xuân, bài phát biểu kết thúc tại đó.
Hành động này lại khiến cho cán bộ của Ban quản lý kinh sợ không thôi.
Sau khi hội nghị kết thúc, Vu Thiệu Hành rất vui vẻ chấp nhận lời mời của Ban quản lý, còn rất có hứng thú tiến hành một cuộc tham quan kiểm tra Ban quản lý, còn nói ra một chút suy nghĩ cũng như hy vọng của bản thân, cuối cùng ông ta dùng cơm trưa ở nhà ăn của Ban quản lý xong rồi mới chào từ biệt rời đi.
Hết thảy công việc đều sắp xếp ổn thỏa, Tăng Nghị quay trở lại văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi bao lâu, điện thoại trên bàn liền vang lên.
Tăng Nghị liền bước qua cầm lấy điện thoại nói:
- Tôi là Tăng Nghị!
- Đồng chí Tăng Nghị được thăng chức làm Chủ nhiệm Ban quản lý, chúc mừng anh nha!
Từ trong điện thoại vang lên tiếng cười của Băng Lăng.
- Cảm ơn, cảm ơn!
Tăng Nghị cười:
- Chỉ là một Chủ nhiệm Ban quản lý nho nhỏ, không ngờ còn có thể kinh động tới Băng đại tiểu thư!
Băng Lăng vẫn nghe ra được một vài sự xa lạ trong lời nói khách sáo của Tăng Nghị, trong lòng cô có hơi thất vọng, nhưng vẫn cười nói:
- Vậy có phải hay không nên mở tiệc chúc mừng một bữa chứ nhỉ?
Băng Lăng tự mình gọi điện thoại tới chúc mừng, Tăng Nghị nếu ngay cả một bữa cơm cũng không muốn mới thì thật sự có vẻ không hợp lễ, hắn chỉ hơi ngừng một chút liền cười nói:
- Nên chứ, rượu này chắc chắn là phải mời! Nếu cô không nhắc tới thì tôi cũng sẽ chủ động tới mời một phen thôi.
- Nếu anh không mời, tôi cũng sẽ chủ động tới đòi uống!
Trong điện thoại, Băng Lăng khẽ mỉm cười, hỏi:
- Vậy anh xem coi có nên gọi cả mấy người Vương Bưu tới tụ tập một trận luôn không?
Trong lần tụ họp với bạn học cũ ngày đó, Băng Lăng cũng nhận ra rằng thái độ của Tăng Nghị đối với Vương Bưu có vẻ còn khách sáo hơn nhiều so với bản thân cô. Cô biết với tính tình của Tăng Nghị, càng là khách sáo với ai thì tỏ vẻ là càng xa lạ với người đó, quan hệ cũng càng thêm nhạt nhòa. Vì vậy, Băng Lăng không tự làm chủ chuyện này mà hỏi trước ý tứ của Tăng Nghị.
Tăng Nghị quả nhiên liền nói:
- Hai người họ không có thời gian rảnh rỗi, tôi nghĩ trước không cần nói cho họ biết vội, sau này mời bù cũng được. Thời gian thì luôn tối nay đi, tôi sẽ đặt chỗ, cô cứ chờ điện thoại của tôi là được.
Băng Lăng đáp lại:
- Vậy được rồi, tối gặp!
Nói xong, Băng Lăng cười kết thúc cuộc gọi.
Tăng Nghị ngồi xuống, khẽ lau mũi một cái, sau khi trầm ngâm một lúc, hắn lại cầm điện thoại lên, gọi cho Vi Hướng Nam, Thang Vệ Quốc, Cố Hiến Khôn mấy người hẹn buổi tối mời cơm. Tuy rằng mang tiếng là bớt một chữ “Phó” đi, nhưng công việc vẫn giống như trước, nhưng coi như cũng là một chuyện vui, dựa theo thường lệ, chuyện vui là phải thông báo cho bạn bè một câu, nếu không sẽ khiến người ta nghĩ này nghĩ nọ
Đối với những quy tắc bất thành văn này, Tăng Nghị bình thường cũng sẽ không bao giờ phạm phải. Mặc dù tất cả mọi người đều biết là hắn không coi trọng gì mấy thứ như kiểu thăng quan tiến chức, nhưng nếu hắn không mời cũng sẽ không có ai nói cái gì, nhưng Tăng Nghị cũng phải thông báo đến từng người một mới được.
Hôm nay Băng Lăng đề nghị như vậy khiến cho Tăng Nghị không thể từ chối được, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác là, Tăng Nghị cảm thấy Băng Hàn Bách có thể gọi trúng tên của chính hắn, có hơn một nửa nguyên nhân là do Băng Lăng. Nếu không thì lấy tầm nhìn của một Bí thư Tỉnh ủy, sẽ rất khó chú ý tới một Phó chủ nhiệm Ban quản lý của một khu kinh tế mới của một thành phố nho nhỏ như vậy. Khoảng cách giữa hai vị trí này chính là đến vạn dặm.
Có thể là Băng Lăng muốn giúp chính hắn giải vây, bởi vậy mới đề cử hắn với Băng Hàn Bách, Tăng Nghị càng nghĩ cũng càng cảm thấy chỉ có cách giải thích này là phù hợp.
Định xong vị trí buổi tối, cửa văn phòng bị người gõ vài cái, theo đến là tiếng cười oang oang của Hồ Khai Văn, nói:
- Tiểu Tăng, không bận gì chứ?
- Không bận!
Tăng Nghị vội vàng đứng dậy rồi đi vòng ra ngoài chiếc bàn làm việc, đón mời Hồ Khai Văn, nói:
- Phó chủ tịch Hồ, nếu anh có chuyện gì thì cứ gọi một cú điện thoại trực tiếp xuống thông báo một tiếng, tôi sẽ đi qua ngay.
- Tôi phải quay lại thành phố, nhân tiện đi ngang qua chỗ này của cậu.
Hồ Khai Văn khoát tay chặn lại, ra hiệu không có gì quan trọng, nói:
- Không mấy chốc thì tôi phải đi tham gia lớp bổ túc, có mấy việc chúng ta cần phải thương lượng một chút.
Hồ Khai Văn ban đầu cảm thấy chuyện gã phải tham gia vào lớp bổ túc lần này có hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều, nhưng sau chuyện Tăng Nghị cố gắng bảo vệ cho cái chức vụ Đảng ủy khu công nghệ cao của gã, gã trở nên vui vẻ mà tiếp nhận việc này rồi. Hai lần té xỉu liên tiếp gần đây khiến Hồ Khai Văn hiểu được rẵng gã thực sự là phải nghỉ ngơi tử tế một chút, huống chi cơ hội tham gia vào mấy cái lớp học bổ túc này là rất hiếm có, gã vừa có thể đi ra nước ngoài an dưỡng, lại có thể thêm một mục nữa trên lý lịch, vì sao lại không làm cơ chứ.
Tăng Nghị mời Hồ Khai Văn ngồi xuống, ngâm một ly trà cho gã, cười nói:
- Phó chủ tịch Hồ muốn bàn về dự án hồ Tinh Tinh đúng không?
Hồ Khai Văn khẽ vuốt cằm, nói:
- Thành ủy trước sau cũng đã đầu tư rất nhiều tiền vào cái dự án này, khoản tiền đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, huống chi ngân sách của thành phố Bạch Dương vốn cũng không nhiều lắm. Bây giờ dự án này trở thành như vậy khiến tôi cảm thấy cực kỳ không yên lòng, cũng cảm thấy tôi đã phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo thành phố.
Tăng Nghị cũng không sốt ruột chen lời mà là chờ Hồ Khai Văn nói câu tiếp theo. Hắn không rõ ý đồ tới đây của Hồ Khai Văn là gì, chẳng lẽ là Tôn Dực nhờ Hồ Khai Văn làm thuyết khách, hay là Hồ Khai Văn đang nói ra suy nghĩ của chính gã?
- Chiều ngày hôm qua, tôi đã cùng đồng chí Mã Bình Xuyên, Phó chánh văn phòng Thành ủy thành phố, trao đổi một chút ý kiến, cũng nói rõ ngọn ngành cho anh ta, muốn thay đổi lộ tuyến của sân bay là phi thường khó khăn, khả năng cũng cực kỳ bé nhỏ.
Hồ Khai Văn chuyển chén trà qua tay khác, sau đó nhìn Tăng Nghị, nói:
- Dự án này lại là dự án trọng điểm của thành phố, chịu sự soi xét rất lớn, cũng không phải nói dừng là dừng được.
Tăng Nghị gật đầu một cái, năm trước khi ký kết dự án này, có sự tham gia của tập thể các vị lãnh đạo thành phố, cả nhân vật đứng đầu và đứng thứ hai trong thành phố đều có mặt tham dự, hiệu ứng quần chúng hoàn toàn nổi lên, nếu cứ như vậy qua loa kết thúc, vậy làm cho mấy vị lãnh đạo thành phố lấy mặt đâu mà giữ nữa.
Lý do này ban đầu nghe có vẻ buồn cười, nhưng Tăng Nghị biết rằng, chuyện như vậy xảy ra là quá bình thường ở nơi quan trường, thậm chí có vài dự án, rõ ràng là bị lừa mà tiến hành rồi, còn chưa có bắt đầu thi công cũng đã tuyên bố giải thể, nhưng chỉ vì cái gọi là mặt mũi của mấy vị lãnh đạo có liên quan mà vẫn cố mà thực hiện tiếp dự án, cứ như vậy trơ mắt mà nhìn từng khoản tiền lớn như vậy ném vào trong nước một cách vô bổ.
- Khi anh đã làm kinh tế, tham dự đấu thầu dự án, thì cần phải nhiều thủ đoạn, đầu óc phải linh hoạt, tôi muốn cậu với tư cách là một chuyên gia cấp cao sẽ xem xét lại cẩn thận cái dự án hồ Tinh Tinh này, nhìn coi có biện pháp gì có thể cứu lại được không.
Hồ Khai Văn nghiêm túc nói.
Tăng Nghị cười nhẹ, Hồ Khai Văn không có sự cứng nhắc như những nhà lãnh đạo khác, ông ta là một người rất thực tế, khi dự án gặp phải ngõ cụt thì ông ta sẽ cố gắng mà tìm kiếm con đường chuyển biến khác mà không tiếp tục đi theo lỗi mòn đến cuối.
Đối với dự án hồ Tinh TInh phát triển thế nào sau này, Tăng Nghị từ lúc ra tay bắt đầu, đã nghĩ ra kế hoạch chu đáo sẵn, nhưng bây giờ còn không thể nói rõ ràng cho Hồ Khai Văn biết được, hắn chỉ có thể qua loa nói vài điều:
- Phó chủ tịch Hồ, tôi cảm thấy hiện nay chỉ có thể nghĩ biện pháp bắt đầu từ bản quy hoạch trước đó, có thể không phát triển theo hướng bất động sản giá trị cao thì ta có thể đi theo hướng khác phát triển dự án. Anh cảm thấy thế nào?
Hồ Khai Văn khẽ nhíu mày, sửa chữa quy hoạch cũng không phải là không thể thực hiện được, nhưng nếu sửa bản quy hoạch, vậy mấy nhà đầu tư cũng như tập đoàn Thái thị còn có thể tiếp tục đầu tư hay không, cũng là một vấn đề lớn.
- Thay đổi quy hoạch không phải là một chuyện nhỏ, cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được.
Hồ Khai Văn nói một tiếng, cũng không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này mà chuyển hướng đề tài, quay ngược sang bàn giao một số sắp xếp các phương diện công việc khác.
Nói chuyện khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, Hồ Khai Văn mới rời khỏi khu công nghệ cao, quay trở lại thành phố.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]