Chương trước
Chương sau
Tăng Nghị xui xẻo, rất nhiều người cũng vui vẻ không nổi, nhưng mà vẫn có ngoại lệ, David đang rất sung sướng, thậm chí có thể nói là tâm hoa nộ phóng (vui sướng ngất ngây, mở cờ trong bụng) cũng không thể nào mô tả được hết cảm xúc lúc này của gã. Tăng Nghị bị người ta bãi chức, vậy chuyện gia tộc David mời anh ta tới làm việc sẽ còn có hy vọng, phải nói là thật lớn hy vọng.

David lần này cũng là nghe được tin tức, rồi mới chạy tới chỗ làm việc của Tăng Nghị, hơn nữa còn dẫn theo thư mời.

Đợi khi hành lang lại trở nên im lặng, Lưu Đại Xuân mới từ trong phòng làm việc của mình thò đầu ra, thám thính động tĩnh một lúc rồi sau đó mới lặng lẽ đi xuống dưới lầu.

Đợi đến khi xuống tới nới, lái xe đã dừng xe lại chờ sẵn, Lưu Đại Xuân quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng văn phòng của Tăng Nghị rồi mới cúi đầu chui vào trong xe.

- Phó chủ nhiệm Lưu, bây giờ đi đâu?

Lái xe hỏi.

- Trung tâm thành phố, bệnh viện.

Lưu Đại Xuân nói một câu liền ngả lưng ra dựa vào thành lưng ghế ngồi, gã chuẩn bị đi tìm Phó chủ tịch Hồ Khai Văn hiện đang tịnh dưỡng ở bệnh viện trung tâm thành phố để biểu đạt sự trung tâm của gã.

Từ sau lần thất bại của buổi kêu gọi đầu tư, Hồ Khai Văn liền vẫn nằm trong bệnh viện dưỡng bệnh. Ông ta khống có cách nào để đi ra được, bởi đi ra khẳng định ông ta sẽ phải đứng ra chịu trách nhiệm cho dự án hồ Tinh Tinh, còn việc sửa chữa tuyến đường thì căn bản không phải là việc mà Hồ Khai Văn có thể làm được, bởi vậy, ông ta liền đi giả bệnh, yên lặng quan sát tình hình phát triển rồi mới đưa ra quyết định tiếp theo. Dù sao thì chính ông ta cho dù không vội thì Tôn đại thiếu gia cũng phải vội.

Lưu Đại Xuân cũng có người ở thành phố, gã có được một tin tức rất đáng tin cậy, chiều hôm nay, trong cuộc họp thường vụ của thành ủy, nội dung đã thảo luận là về vấn đề đi hay ở của đồng chí Tăng Nghị.

Vấn đề này nếu được đề xuất ra, vậy cũng nói rõ rằng, Tăng Nghị đã khiến cho lãnh đạo thành phố rất khó chịu rồi, phải chỉnh cho hắn ta một phen. Lưu Đại Xuân hôm nay đi tìm Hồ Khai Văn, chính là muốn chạy cái chức vụ Phó chủ nhiệm thường trực của Tăng Nghị đang ngồi. Chỉ cần Tăng Nghị vừa đi, vị trí này liền bị trống ra, mà có thể có quyền quyết định vị trí này về ai, vậy vị Phó chủ tịch Hồ Khai Văn này không thể nghi ngờ gì hơn chính là người có quyền lên tiếng lớn nhất.

- Lái xe nhanh lên chút!

Lưu Đại Xuân thúc giục một câu, bây giờ gã đang nóng lòng như lửa đốt, sợ người khác chạy tới đoạt trước chính gã. Phải biết rằng, lấy cục diện phát triển trước mắt của Ban quản lý thì, chỉ cần có thể tóm lấy được cái vị trí Phó chủ nhiệm thường vụ này, chính gã cho dù cái gì cũng không làm, cũng sẽ không cần lo lắng về chuyện thành tích gì cả. Nếu người khác cũng biết được tin tức này, vậy khẳng định là chạy so với gã còn nhanh hơn.

David hiện đang bám lấy cái phòng làm việc của Tăng Nghị, chết sống cũng không chịu đi.

- Tăng tiên sinh, anh hãy cẩn thận suy nghĩ một lần nữa đi, tôi cảm thấy sự nghiệp của anh trong việc nghiên cứu y học có thể sẽ càng thêm rộng lớn. Bây giờ anh làm cái chức Phó chủ nhiệm Ban quản lý này, thực sự là đại tài tiểu dụng, dùng câu nói của các anh để nói thì, đây là giết gà dùng dao mổ trâu.

Tăng Nghị dở khóc dở cười, anh đã bị David này phiền nhiễu suốt một buổi sáng rồi.

- David, tôi thực sự đã suy nghĩ kỹ rồi, xin anh tôn trọng quyết định của tôi.

- Có phải hay không là anh không muốn ra nước ngoài làm việc?

Tiểu David hỏi:

- Nếu là như vậy thì chúng tôi có thể thành lập một viện nghiên cứu mới ở trong nước này.

Tăng Nghị lắc đầu, hắn cũng không thể đưa ra được một lời giải thích rõ ràng cho David. Nếu muốn đi nghiên cứu Trung y thì, qua nhiều thế hệ tới nay, các điển tịch, y án của Trung y đều được bảo tồn đầy đủ, ai cũng đều có thể đi sửa sang lại nghiên cứu, không bắt buộc phải do chính anh mới có thể làm được. Còn nếu là nghiên cứu Tây y mà nói, đó là một công việc đơn thuần là làm thực tiễn, anh có thể nói chính là đang đánh vào vận may của mỗi người cũng được, Tăng Nghị cũng không muốn vứt một lượng tinh lực lớn chỉ để làm mấy thứ đó, cũng như là đặt cuộc với vận may bản thân, bởi vậy, anh đối với lời mời của tiểu David không có nhiều hứng thú.

- Vậy là anh không thích ứng được với cuộc sống ở nước ngoài?

Tiểu David lại bám sát hỏi:

- Chuyện này thì anh cứ yên tâm, tôi sẽ tạo ra một đội ngũ hậu cần phù hợp nhất, về phương diện ẩm thực, tất cả đều dùng nguyên liệu của Trung Quốc, bao gồm cả đầu bếp.

- Công việc hiện tại của tôi, cũng đã quá nhiều và đủ loạn rồi, David, anh tạm tha cho tôi đi, đừng tìm thêm việc cho tôi nữa, được không?

Tăng Nghị đầu đều đau, David này cũng không biết là bị co rút dây thần kinh nào, không ngờ lại hạ quyết tâm không buông tha chính mình như vậy chứ?

- Nếu hôm nay anh không muốn bàn chuyện này, vậy mai tôi lại đến?

David nhìn Tăng Nghị, rất có tư thế quyết theo tam cố mao lư (ba lần đến mời, dựa theo chuyện của Lưu Bị ba lần tới lều cỏ của Gia Cát Lượng xin gặp mặt, đến lần thứ ba mới được, thể hiện sự chân thành).

- Ngày mai anh đến, tôi vẫn là quyết định này.

Tăng Nghị thực sự phải bó tay với David, chính anh ta đang cân nhắc xem lấy cách nào để xách được David ném đi thì điện thoại trên bàn liền vang lên.

David đành phải im miệng, trước đợi Tăng Nghị nghe xong cuộc điện thoại này đã.

Tăng Nghị cầm lấy điện thoại, nói:

- Xin chào, tôi là Tăng Nghị!

- Là tôi, Băng Lăng!

Trong điện thoại truyền tới giọng của Băng Lăng.

- Chiều này anh có sắp xếp gì chưa?

Tôi đã hẹn mấy người Vương Bưu rồi.

Tăng Nghị vừa nghe là chuyện này, mới đầu là không muốn đi, nhưng chợt quay qua nhìn David giống như hổ rình mồi ngồi ở đằng kia, cũng chỉ đành nói:

- Được, buổi chiều tôi có rảnh, cô nói địa điểm cho tôi đi.

- Địa điểm là do Vương Bưu đề nghị, đó là khách sạn Khuynh Thành, anh xem thử có được không?

Băng Lăng hỏi.

Tăng Nghị đáp lại:

- Chỗ này tôi biết, khá là đặc sắc, một chút nữa tôi sẽ qua.

Giọng điệu Băng Lăng lập tức trở nên rất vui vẻ, nói:

- Được, vậy buổi chiều chúng ta gặp.

- Buổi chiều gặp!

Tăng Nghị cúp điện thoại, cầm lấy cặp sách liền đứng lên, nói:

- David, tôi còn có việc, phải đi ra ngoài.

Tiểu David nhìn Tăng Nghị tiếp điện thoại, đương nhiên cũng không tốt tiếp tục quấn quít lấy Tăng Nghị, nói:

- Khi nào tôi sẽ tới tìm anh tiếp vậy, anh hãy suy nghĩ thêm lần nữa.

- Tôi thực sự là đã suy nghĩ kỹ rồi.

Tăng Nghị nói tiếp:

- Cảm ơn ý tốt cũng như sự tín nhiệm của anh, nhưng thật sự không cần phí công chạy tới đây nữa rồi.

Vấn đề này Tăng Nghị không chỉ còn thật sự suy nghĩ qua rồi, mà thậm chí ngay từ lúc hắn còn chưa tốt nghiệp cũng đã suy nghĩ qua. Giới nhân sĩ của Y học hiện tại, bao gồm cả công chúng bình thường đều có một loại lầm tưởng, nhưng xét cho cùng cũng đều là vì chúng ta đều đang sử dụng thuyết duy vật mà thôi.

Học vấn về thế giới học vật chất, dùng thuyết duy vật để chỉ đạo thì có lẽ không có vấn đề, nhưng trong y học thì bất đồng, y học là để phục vụ cho bản thân con người. Con người là một thân thể có sinh mệnh mà không phải chỉ là thân thể vật chất đơn thuần, bởi vì vật chất sẽ không có cảm tình, không có sự suy nghĩ. Con người thậm chí còn có thể coi là một thứ cao cấp hơn một cơ thể có sinh mệnh, bởi vì không phải tất cả những cái này, đều có được nhân cách, có được tôn nghiêm.

Sử dụng các phương pháp nghiên cứu trong thuyết duy vật để tiến hành nghiên cứu con người, vậy nhất định sẽ giới hạn phạm vi xem xét nghiên cứu con người trong cái bộ phận chỉ bao gồm vật chất mà thôi, nghiên cứu như vậy, cũng giống như người mù đi nghiên cứu, giống như ếch ngồi đấy giếng vậy. Thậm chí, dung một câu nói không khách sáo để mô tả, đó chính là, anh dùng các phương pháp duy vật để nghiên cứu bệnh độc, đó cũng chính là một loại nhục nhã đối với bệnh độc, bởi vì ít nhất thì bệnh độc cũng là một loại hình thái nằm xen giữa vật chất và sinh mệnh, nó cũng có một chút gì đó không thuộc loại phạm trù vật chất.

Nhưng hiện tại mọi người chỉ muốn đi tin tưởng rằng, những sự vật mà chính mình có khả năng nhìn thấy, nghe thấy, mà ngay cả khi Tăng Nghị còn đang học đại học có một quyển sách giáo khoa là “Cơ sở học của Trung y”, trong chương mở đầu liền giảng tới vấn đề: “Cở sở lý luận của Trung y là sự trải qua một thực tiễn lâu dài, dưới sự hướng đạo của thuyết duy vật và phương pháp biện chứng đã được hình thành nên.

Nếu lấy tiêu chuẩn của duy vật để suy đoán Trung y, như vậy âm dương, ngũ hành, kinh mạch, tạng phụ, khí huyết, những thứ được coi là linh hồn của Trung y đều trở thành thứ không tồn tại, lột bỏ hết những thứ này, vậy Trung y có thể còn lại được cái gì, có lẽ chỉ còn lại có những kinh nghiệm đã đúc kết được ra qua vô số thực nghiệm trong suốt năm nghìn năm lịch sử mà thôi.

Tăng Nghị ở thời điểm đó cũng đã chết tâm, hắn cho rằng thời kỳ phát triển tiếp theo của Y học, rất có khả năng không phải đến từ phát hiện mới trong nghiên cứu, mà đến từ sự tiến bộ thêm một bậc trong trình độ nhận thức của con người đối với thế giới.

David nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, đuổi theo Tăng Nghị tới tận dưới sân, sau đó không cam lòng nhìn Tăng Nghị đi khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.