Hồ Khai Văn đang ở giữa chừng cao hứng, cũng phải tạm ngừng, khẽ cau mày, trong lòng rất khó chịu. Loại cảm giác này như là khi đang ở giữa bàn ăn mỹ vị trân châu mà bản thân lại gắp trúng con ruồi, thật là ngán ngẩm. Hồ Khai Văn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời có một chiếc máy bay màu bạc chở khách, hướng đi đến hồ Tinh Tinh, phát ra âm thanh vang rền.
Phi cơ này từ đâu tới đây? Đúng là không có mắt! Hồ Khai Văn mắng trong lòng, còn có điểm kì quái là bầu trời thành phố Bạch Dương, trước giờ không có phi cơ ghé qua.
Hai phút sau, phi cơ từ từ bay ngang qua hồ Tinh Tinh, sau đó biến mất tại xa xa, ở hiện trường lúc này mới thanh tịnh xuống…
Hồ Khai Văn thanh cổ họng, lại nổi hứng lần nữa, một lần nữa tìm được cảm giác ban nãy, lại nâng tay và dùng lực vung lên, nói:
- Tôi tin tưởng các vị sẽ đưa ra lựa chọn đầu tư chính xác nhất. Đồng thời tôi cũng tin tưởng vững chắc…
- Oang oang oang!
Tiếng gầm gú lại vang lên, lại cắt ngang cuộc nói chuyện của Hồ Khai Văn, một chiếc tân phi cơ lại từ sân bay Vinh Thành bay qua đây.
Lần này dưới đài có chút náo loạn, hiện trường các xí nghiệp lớn, các nhà kinh doanh ghé tai bàn luận với nhau, sự chú ý chuyển dời tới chiếc phi cơ kia.
Hồ Khai Văn rất là căm tức, những tên lái máy bay đều điên hết rồi sao? Không nhận ra tuyến đường sân bay Vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2423316/chuong-321-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.