Địch Hạo Huy liền đến xe, đập mạnh vào xe gọi Tăng Nghị dậy nhưng không có tiếng trả lời. Khuôn mặt anh ta áp sát vào kính liền phát hiện ra Tăng Nghị không có ở trên xe nữa.
Địch Hạo Huy lắc lắc đầu bước nhanh về phía trước, thì ra hắn đang ở bờ sông, hắn đang rửa mặt bên sông Nguyệt Nhi.
Lúc này, ánh mặt trời chiếu vào mặt nước, phát ra một luồng ánh sáng phản xạ tạo nên hào quang. Địch Hạo Huy ngẩng đầu nhìn lên nhưng khi ánh mặt trời chiếu sáng, sương mù đã tiêu tan. Thật sự có thể nhìn thấy được hình ảnh thất sự của núi Tiểu Ngô, phong cảnh ở núi Tiểu Ngô vô cùng xinh đẹp. Mặt trời mọc lên từ một phần nhỏ, đến to hơn một chút lại hơn một chút nữa, cuối cùng toàn bộ mặt trời đã chậm rãi lộ ra.
Toàn bộ quá trình, giống như một chiếc thuyền lớn đang chậm rãi khoác lên núi Ngô Sơn một lớp voan mỏng. Địch Hạo Huy thấy cảnh tượng trước mắt thật sự rung động.
Khi sương mù tan hết, núi Tiểu Ngô phát ra một ánh hào quang vàng nhạt. Địch Hạo Huy cảm thấy hít thở được làn không khí vô cùng sảng khoái, những gì buồn bực khó chịu dường như đã được ánh sáng mặt trời rọi vào lấy đi cả.
Tăng Nghị lúc này từ trên núi bước xuống, cười nói:
- Nhanh trở về đi, tôi mời anh ăn sáng.
Địch Hạo Huy bước lên bờ quay nhanh đi, vừa đi vừa quay lại nhìn hướng chân núi, anh ta lại phát hiện ra hồ ở chân núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2423282/chuong-311-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.