Chương trước
Chương sau
Ở tại nơi của Minh Không ngồi gần một giờ, những người này mới đứng dậy cáo từ. Thủy Mạc Yên và An Bạch cảm thấy thu hoạch được nhiều. Trước khi đi cả hai nhìn Minh Không với ánh mắt vô cùng tôn trọng và sùng kính.

- Vài ngày nữa hoạt động từ thiện giúp quyên tiền, xin mời đại sư đến dự!

Tăng Nghị cười cười nói.

Minh Không gật đầu:

- Sự kiện này không thể không góp mặt được, bần tăng thực sự không có chút tài cán gì chỉ có thể góp chút sức lực nhỏ nhoi thôi, rất vui khi có mặt!

Tiễn mọi người đi đến cửa chùa, Minh Không mới quay trở về Thiện phòng.

Ba ngày sau, trước cửa Trung tâm hội nghị quốc tế Vinh Thành, căng lên dây vải màu nổi có viết to chữ “ Quỹ từ thiện Y học Nam Vân thành lập nghi thức hoạt động quyên tiền từ thiện “.

Trước cửa trang trí thật sự không có gì là phô trương, chỉ có treo hai lẳng hoa nối thẳng đến cửa chính Trung tâm Hội nghị. Ở bậc thang phía trên cửa chính có trải thảm hồng, bên cạnh có tấm áp phích dựng thẳng lên. Tấm áp phích này chỉ dùng để các quý khách đến tham dự kí tên vào, vậy thôi.

Trên tấm áp-phích chỉ có dấu hiệu của Y học Nam Vân, phía dưới viết chính là chủ đơn vị: “ Quỹ từ thiện Y học Nam Vân “, đơn vị tham gia: “ Ban quản lý khu công nghệ cao Thành phố Bạch Dương, Thành ủy và Ủy Ban Nhân dân Thành phố Bạch Dương, Ban tuyên giáo Tỉnh ủy Nam Giang “

Ở bên ngoài nhìn vào, không có dấu hiệu gì của nhà tài trợ cả.

Đây chính là điều Tăng Nghị yêu cầu, hắn không muốn một buổi hoạt động quyên tiền từ thiện lại biến thành cái gọi là “ Thượng tầng nhân vật “ và “ Thương gia tú tràng “, không muốn là nơi để bọn họ bày ra cuộc sống xa hoa của mình.

Trong vài năm gần đây, Quốc Hội đã tổ chức nhiều hoạt động trên danh nghĩa từ thiện. Nhưng phần lớn là hữu danh vô thực, bọn họ mời một vài nghệ sĩ nổi tiếng trình diễn, sau đó các nhà kinh doanh sẽ cung cấp sản phẩm để các nghệ sĩ này chụp ảnh cùng, cho dù được dùng để từ thiện. Nhưng sau đó đưa tin hoạt động từ thiện, không phải hầu hết chương trình đều được dùng cho từ thiện mà còn phải chi ra một ít của phần “ Giải trí “, phần quảng cáo “ Xa xỉ phẩm “ là nhiều nhất. Nên nó không được gọi là từ thiện, mà chủ yếu là để nghệ sĩ lăng xê quảng cáo cho sản phẩm kia.

Chính vì vậy các sản phẩm của các thương gia gần như không tốn nhiều công sức đã đẩy manh được tiêu thụ cho sản phẩm của mình nhờ những người hâm mộ nghệ sĩ kia. Đối với các nghệ sĩ cũng rất thích tham gia các hoạt động này, không chỉ là quảng bá cho sản phẩm mà càng có thể đề cao được hình tượng của mình trước công chúng.

Đối với hoạt động này, trong mắt công chúng mua sản phẩm này là góp một phần công sức vào từ thiện vậy. Nên sản phẩm của người này sẽ tiêu thụ rất tốt.

Lúc này thay đổi phong cách làm từ thiện là vì Tăng Nghị muốn quỹ được xử dụng một cách triệt để, được nhiều doanh nghiệp tham gia.

Cho nên hoạt động lần này đều yêu cầu các thương gia không được lấy sản phẩm để tiến hành bán đầu giá mà ủng hộ. Những thứ đem ra đấu giá đều không thể là thương phẩm. Có thể lấy tấm thiệp chúc mừng đều được cả nhưng không thể là thương phẩm.

Chuyện này cũng muốn truyền đạt tin tức chính là: Từ thiện xuất phát từ nội tâm của mỗi người, không phải là phải mua được sản phẩm xa xỉ kia mới là từ thiện.

Những người dù ở nơi nào cũng có thể quyên tiền cả, không có giới hạn số tiền quyên góp.

Lần này quỹ từ thiện Y học Nam Vân, tuân theo quy chế của chương trình. Những người quyên trợ đều nặc danh cả, phải thực hiện hoàn toàn quang minh chính trực thật lòng muốn giúp. Quỹ sẽ công khai việc sử dụng số tiền này như thế nào và mỗi đơn vị quyên tặng đều có người giám sát.

Bởi vì quỹ vừa mới thành lập, cụ thể quyên góp như thế nào còn chưa được thiết lập. Cho nên ủng hộ cho ai hôm nay chưa được tuyên bố, chỉ có hướng trình diện quý khách.

Nhưng nghi thức đơn giản này không làm mất đi độ nóng của nó. Thời gian hoạt động vào lúc bảy tám giờ, nhưng còn sớm nên các phóng viên truyền thông cùng nhau chen chúc tấp nập. Trước tiên, họ chọn địa hình thuận lợi, chuẩn bị để khi bắt đầu quý khách trình diện sẽ tiến hành phỏng vấn. Còn có một vài ngôi sao chân chính đến tham gia, các fan hâm mộ cũng tới hiện trường từ sớm, tay cầm lẳng hoa chen chúc nhau, thậm chí đứng lấn ra tới lề đường. Họ chuẩn bị khi chính mắt thấy thần tượng xuất hiện sẽ chạy nhanh đến thân tặng.

Tổ ủy hội sẽ điều đến một số lượng lớn người bảo vệ đứng dọc theo ranh giới của lẳng hoa phòng ngừa có người khi khách đến sẽ tấn công. Ngoài ra, quan trọng nhất là còn có các lãnh đạo ở Tỉnh nên các nhân viên an ninh không dám buông lỏng. Nếu không có thẻ phóng viên và khách không có chứng minh sẽ bị lực lượng bảo vệ chặn lại, không một ai có thể lọt vào được.

Lúc bảy giờ tối, lượng khách quý bắt đầu ngồi vào bàn, chợt nghe ngoài cửa có tiếng thét chói tai liên tiếp. Đèn flash chiếu sáng chói ngoài cửa bước vào như ban ngày.

Tăng Nghị lúc này được thông báo khẩn cấp liền tiến vào hội trường, kiểm tra lại hội trường xem xét tình hình.

Long Mỹ Tâm hôm nay mặc trang phục lễ hội thật đẹp, dáng vẻ ung dung lộng lẫy quý phái khác với cách ăn mặc ngày thường. Cô là người đầu tiên khởi xướng cho hoạt động từ thiện, một lúc nữa cô sẽ lên phát biểu mục đích của chương trình quỹ từ thiện này cho mỗi vị khách quý.

- Muốn làm tốt mọi chuyện, không nghĩ lại gặp phiền toái thế này!

Long Mỹ Tâm kéo váy vừa than phiền, cô giẫm đạp thật mạnh lên váy dài kia, trong lòng cô đang chửi rủa nhà thiết kế vì sao lại may váy dài như thế.

Tăng Nghị cười ha hả nói:

- Bớt giận đi, xíu nữa tôi giúp cô giữ đuôi váy!

Long Mỹ Tâm nhìn chằm chằm Tăng Nghị, một tay kéo cao đuôi váy, hất hàm hỏi:

- Có tốt như vậy không đó, hay là anh có ý đồ gì? Tôi nhìn thế nào cũng không thấy được anh là người lương thiện!

- Tuy nhiên, muốn lấy lòng Long đại tiểu thư thì phải có lòng. nếu không thì quên đi.

Tăng Nghị không để ý lời nói của cô.

- Tôi khuyên cô một câu, khi lên sân khấu đừng để bị ngã. Hôm nay có rất nhiều khách lắm, té là không có ai đỡ đâu.

Long Mỹ Tâm bị Tăng Nghị đả kích đã quen rồi, cười ha hả nói:

- Bản cô nương cũng muốn khi lên sẽ sân khấu mọi chuyện sẽ ổn, nhưng trong tâm lý sợ hãi là không thể thực hiện được.

- Có năng lực sẽ dùng được vạn năm!

Tăng Nghị lắc đầu nói:

- Chỉ cần trượt chân, ngàn năm ân hận!

- Phì, anh miệng mồm nói năng xui xẻo quá, thật quá thối!

Long Mỹ Tâm đưa tay bum miệng.

- Không thấy được lòng tốt của người ta!

Tăng Nghị cười nói.

Hai người hàn huyên một lát, những người vào bàn ngày càng nhiều, hai người không được tùy ý đùa giỡn nữa. Long Mỹ Tâm đi vào bàn ngồi nói chuyện với các vị khách tham gia hoạt động.

Cố Địch quay lưng, nhanh chóng bước qua đường thông đạo, phóng khoáng đi ra.. Hôm nay gã đến để cổ động cho Thủy Mạc Yên, khi Thủy Mạc Yên đưa đồ vật đi bán đấu giá, Cố Địch sẽ phụ trách nhiệm vụ nâng giá cả lên, cùng lắm là chính mình mua lại sản phẩm. Nếu không có người hỏi thăm hay bán không được thì Thủy Mạc Yên đã bị mất lớn.

Hắn bước đi thong thả đến bên người Tăng Nghị, bỏ tay sau lưng xuống dưới nói:

- Ở cửa nhìn thấy người qua lại, thấy khách tới không ít. Tôi xem như được mở mang tầm mắt. Cậu mỗi lần muốn làm, đều làm ra những động tĩnh thật lớn. Về sau, nếu tôi muốn làm những hoạt động như vậy, nhất định sẽ tìm cậu hỗ trợ.

Tăng Nghị cười nói:

- Chủ yếu nể mặt Long cô nương vì cô ấy là người đại diện, ngoài ra còn có Minh Không đại sư có thể kêu gọi một lực lượng không nhỏ, Thái Thành Lễ đều tự đên đây cả!

- Miệng của Lão hòa thượng này thật lợi hại.

Cố Địch cũng rất bội phục.

- Ở Tỉnh có ai đến đây?

Tăng Nghị nói:

- Tôn Chủ tịch và Đặng trưởng ban, còn có Bí thư Tần ở Vinh Thành cũng đến.

Cố Địch liền toát lên suy nghĩ, một hoạt động từ thiện quyên tiền mà có thể gây chú ý đến ba vị Ủy viên Thường vụ Tỉnh Nam Giang. Nếu như vậy, có khả năng muốn mở hội nghị thường vụ rồi!

Với hoạt động quyên tiền lần này, là hoạt động lớn nhất trong mấy năm vừa quan ở Tỉnh Nam Giang. Nào là trình diễn văn nghệ, các nghệ sĩ nổi tiếng biểu diễn. Đối với công chúng, nghệ thuật có ảnh hưởng rất lớn. Có những vị thậm chí là đại sư, nhân vật đại diện cho các doanh nghiệp cũng đều là người nổi bật, ví dụ như Thái Thành Lễ, Đổng Lực Dương đây đều là những đối tượng chính phủ vô cùng quan tâm.

Dù có tham gia, có ủng hộ hoạt động từ thiện như thế nào nhưng công tác kinh tế ở tỉnh cũng không thể nào hạ xuống. Có nhiều nhân vật lớn có ảnh hưởng như thế về tụ hội, ở tỉnh tự nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt để tuyên truyền cho Nam Giang, giới thiệu những cơ hội tốt cho Nam Giang.

Khi hai người đang trò chuyện, Tôn Dực và Thường Tuấn Long lấp ló hiện ra ở cửa ra vào. Cố Địch liền mỉm cười nói:

- Nghe nói hai vị này gần đây nhất ở Nam Giang rất nổi tiếng?

Tăng Nghị cười nói:

- Chuyện này không phải anh biết rõ cả sao, cũng giống như anh ở Đông Giang vậy.

Cố Địch cười ha hả, cảm nhận lời này quả thật đúng như vậy, một Đông Giang lớn nhỏ, một Nam Giang lớn nhỏ, chính mình ở Đông Giang cũng rất nổi tiếng, thì Tôn Dực ở Nam Giang cũng rất nổi tiếng.

- Tôi quay lại sau.

Cố Địch nói một tiếng liền hướng phía hai người kia thong thả bước đến. Họ đều là những người thành đạt nên có rất nhiều chuyện nói với nhau. Chuyện Tăng Nghị bị thương Cố Địch cũng nghe qua. Hắn cảm thấy nhất định thế nào cũng có quan hệ với hai người này.

Tôn Dực cũng thấy được Cố Địch, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười tiến lên vài bước nói:

- Cố thiếu, trở về khi nào vậy? Sao không thông báo cho chúng ta một tiếng, mọi người tụ tập ăn chơi chứ?

- Vẫn không có gì đáng nói cả!

Cố Địch nói có hàm ý khác, thầm nghĩ “ Tiểu tử cậu thật lòng hay giả bộ, ở địa bàn Nam Giang này, bố chỉ cần ra mặt thì có biết bao kẻ lớn người nhỏ tham gia.

- Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.