- Thường tổng đã khỏe chưa?
Tăng Nghị liền hỏi một câu.
Thường Tuấn Long trong điện thoại cười nói:
- Khỏe rồi, khỏe rồi. Đây còn phải cảm ơn Phó chủ nhiệm Tăng. Nếu không có anh thi triển diệu thủ thì tôi không biết bây giờ còn phải chịu thống khổ như thế nào nữa?
- Chỉ là giơ tay lao động mà thôi, Thường tổng không nên khách sáo làm gì?
Tăng Nghị khách khí một câu.
- Nếu Phó chủ nhiệm Tăng thấy tiện thì tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm rau dưa, tán gẫu để biểu hiện tấm lòng cảm kích.
Thường Tuấn Long cười:
- Ngoài ra, một số người bạn của tôi ở thủ đô đối với y thuật của Phó chủ nhiệm Tăng rất ngưỡng mộ, muốn gặp mặt làm quen. Rất hân hạnh được đón tiếp!
- Thường tổng, không may rồi. Tôi vừa mới ra sân bay, đang chuẩn bị bay trở về Nam Giang. Bữa cơm sợ là không ăn được rồi. Nếu không thì khi nào trở lại Nam Giang rồi nói sau?
Tăng Nghị trước nói rõ tình huống, sau đó nói:
- Kỳ thật Thường tổng không cần khách khí như vậy. Anh là nhà đầu tư của thành phố Bạch Dương chúng tôi. Sức khỏe của anh quyết định hạng mục có thuận lợi tiến triển hay không. Tôi chỉ là tận một phần sức lực thôi.
Thường Tuấn Long biết Tăng Nghị không có nói dối, vì ở trong điện thoại, y đã nghe được tiếng rao ở sân bay. Y đành phải thôi, nói:
- Công là công, tư là tư, sao có thể nói nhập lại làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2423196/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.