Trong giới y thuật trong nước, một bác sĩ trẻ tuổi khi chữa bệnh mà bệnh cứ tái lại hoài thì cơ bản đều cho rằng đó là “ngẫu nhiên”. Còn đối với các bác sĩ lớn tuổi chính là trị hỏng rồi, cũng không còn lòng dạ nào chữa lại nữa. Đương nhiên, nếu anh có thể dựa vào một tiền bối danh gia hiển hách nhắc tới anh, thì kinh nghiệm lý lịch cùng tuổi tác là không thành vấn đề.
Tăng Nghị thứ nhất không có sư thừa tông phái; thứ hai là tuổi còn quá trẻ; thứ ba những người đang ngồi đây đều là Tây y. Người ta vừa nhìn thấy cái hòm thuốc trong tay của hắn thì cũng không thể nào nguyện ý cùng hắn nhiều lời. Nếu không phải lần này người bị bệnh thân phận không tầm thường, hôm nay rất có khả năng đá văng Tăng Nghị ra khỏi chỗ này.
- Bệnh tình cơ bản là như vầy!
Một vị chuyên gia hơn năm mươi tuổi của tổ chữa bệnh, sắc mặt hồng hào, xem ra là nhân vật tổ trưởng hay sao đó, nói:
- Người bệnh bắt đầu từ một tháng trước đã mắc bệnh kén ăn. Không thích ăn cái gì, thậm chí ngửi mùi vị thức ăn đã bắt đầu nôn mửa. Sau này lại phát triển đến nỗi không thể ngủ. Tình huống khá phức tạp, kéo dài trong một thời gian.
- Đây là bệnh án, cậu có thể tìm hiểu trước một chút. Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau khám, và tập trung thảo luận lại một lần, cậu thấy thế nào?
Tăng Nghị gật đầu:
- Được, tôi sẽ xem bệnh án trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2423161/chuong-277-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.