Chương trước
Chương sau
Thường Tuấn Long nói:

- Lâu nay vẫn muốn nói tiếng xin lỗi với Phó chủ nhiệm Tăng nhưng vẫn không có cơ hội. Hôm nay phải giải quyết sự tiếc nuối này.

Tăng Nghị khóat tay:

- Một chút việc nhỏ, bàn tới làm gì nữa. Thường tổng mời ngồi.

Thường Tuấn Long vẻ mặt khách khí tươi cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại ánh lên vẻ phẫn hận. Sự việc kia đối Tăng Nghị mà nói, có lẽ là một chút việc nhỏ, nhưng đối với Thường Tuấn Long thì không phải nhỏ. Ông cụ đột nhiên mất đi, khiến cho Thường gia từ nhà quyền quý hạng nhất xuống còn hạng hai, thậm chí hạng ba

Trên đời không có tường ngăn được gió lùa qua. Hiện tại không ít con ông cháu cha đều nghe nói là ông của Thường Tuấn Long tức chết vì y. Điều này làm cho Thường Tuấn Long ở thủ đô không được mọi người đãi ngộ, thế cho nên mới xảy ra tình trạng như vầy.

- Hóa ra hai anh đều là người quen cả, ngồi xuống, ngồi xuống nói chuyện nào.

Hồ Khai Văn ha hả cười nói. Ông ta không nghĩ Tăng Nghị giao tế rộng khắp, không ngờ ngay cả công tử Thường gia cũng quen biết. Xem ra hai người trước kia dường như còn gặp phải mâu thuẫn. Mà điều khiến Hồ Khai Văn kinh ngạc nhất là Thường công tử công khai xin lỗi Tăng Nghị. Đây là một tình huống gì vậy?

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Hồ Khai Văn chỉ là một Phó chủ tịch thành phố Bạch Dương, Thường gia cho dù không được như trước kia nhưng trong con mắt của y, Thường Tuấn Long, con trai của một Thứ trưởng Bộ Khoa học Kỹ thuật thật làm cho ông ta như “một ngọn núi cao phải ngửa mặt nhìn pho tượng đại thần”. Nhưng hiện tại đứa con của vị đại thần lại đi xin lỗi Tăng Nghị. Thử hỏi làm sao không khiến Hồ Khai Văn giật mình cơ chứ?

Từ khi bị Liêu Thiên Hoa hung hăng răn dạy một phen, Hồ Khai Văn liền ý thức được tình cảnh trước mắt của mình. Ông ta cũng đã chỉnh sửa tâm tính, nhưng lúc này thấy cảnh tượng xin lỗi của Thường công tử, mồ hôi lạnh cũng toát ra đầy lưng. Chính mình đúng là đầu óc u mê. Bối cảnh của Tăng Nghị còn cao hơn so với mình tưởng tượng. Hơn nữa là sâu không lường được.

Ba người ngồi xuống, Hồ Khai Văn lên tíếng:

- Vốn dĩ định giới thiệu Thường tổng cho Phó chủ nhiệm Tăng mà không ngờ tới hai người đã sớm quen biết. Tôi cũng bớt được một việc. Thường tổng lần này đến thành phố Bạch Dương chúng ta là để khảo sát đầu tư, Phó chủ nhiệm Tăng phụ trách sự việc bên khu công nghệ cao, đối với các tình huống và chính sách rất quen thuộc. Người mà tôi mang đến cho anh đến rồi đấy, có việc gì hai người cứ đàm phán với nhau.

Hồ Khai Văn nói xong cười cười, cầm lấy tách trà trong tay, bộ dạng nhàn nhã gạt đi bọt trà. Nhiệm vụ giao tiếp hòan thành, ông ta ở đây là để mượn cơ hội cho Tăng Nghị thấy rõ thấy rõ thái độ của mình. Ông ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào sự việc bên khu công nghệ cao, coi như là làm dịu lại mối quan hệ căng thẳng của hai người lần trước.

Tăng Nghị đương nhiên hiểu rõ ý đồ của Khai Văn, cười nói:

- Thường tổng đến đầu tư, cũng không nhất định sẽ ở khu công nghệ cao. Phó Chủ tịch Hồ chủ quản kinh tế của thành phố, đa số phương hướng còn phải để ngài giám sát. Tôi ở dưới phối hợp cùng Phó chủ tịch Hồ là được.

- Đây không phải là tác phong công tác của cậu đấy chứ?

Hồ Khai Văn cười ha hả hai tiếng, Tăng Nghị trả lời khiến ông ta yên tâm:

- Ai mà dám không hợp tác với đồng chí Tăng Nghị chứ?

Tăng Nghị cũng không phải là khách khí với Hồ Khai Văn, mà là hắn không muốn cùng Thường Tuấn Long ngồi một chỗ, cho dù Tuấn Long dự định đến khu công nghệ cao đầu tư kiếm tiền. Tăng Nghị một chút cũng không thấy lạ. Loại con ông cháu cha ở thủ đô này, không phải chính mình có thể giao tiếp tốt được. Ai biết anh ta đến Bạch Dương này đến tột cùng là có ý gì chứ?

Tuy nhiên nghe Khai Văn nói xong, Tăng Nghị cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt, nói:

- Nếu Phó chủ tịch Hồ đã tin tưởng, lại xem trọng công tác của chúng tôi ở khu công nghệ cao, tôi nhất định toàn lực ứng phó.

- Vậy mới đúng chứ!

Hồ Khai Văn buông tách trà nói:

- Thường tổng, nếu anh cần biết điều gì thì cứ nhờ Phó chủ nhiệm Tăng cố vấn. Tôi rất muốn Thường tổng lưu lại thành phố Bạch Dương của chúng tôi.

Thường Tuấn Long cười thản nhiên, nói:

- Nếu có dự án thích hợp, tôi đương nhiên hy vọng ở lại chỗ này. Huống chi còn có người bạn cũ -Phó chủ nhiệm Tăng ở đây nữa.

Tăng Nghị hoàn toàn không đáp lại những lời của Tuấn Long, chỉ cầm lấy tách trà mà uống.

Hồ Khai Văn rất hy vọng bản thân có thể cùng Thường Tuấnn Long tạo mối quan hệ. Ông ta ngồi một chỗ, nói không biết bao nhiêu lời khách khí đẹp đẽ. Trà cũng uống đến ba lần mới đứng dậy quay về thành phố.

Sau khi tiễn Khai Văn, Tăng Nghị ra dáng giải quyết việc chung, nói:

- Thường thiếu, anh muốn biết phương diện nào của vấn đề? Chúng ta trước hết đến quận để tiến hành khảo sát thực địa? Hay là nghe tôi giới thiệu vấn đề trước?

Thường Tuấn Long cười ha hả, nói:

- So với lúc ở thủ đô, Tăng thiếu hiện tại uy nghiêm hơn nhiều. Tôi cũng không có gì để nói. Nếu có việc làm ăn kinh doanh gì, Tăng thiếu nhất định phải chiếu cố tôi đấy.

Tăng Nghị khóat tay, nói:

- Vậy đến văn phòng tôi đi, tôi sẽ giới thiệu cho anh một vài dự án trọng điểm thu hút đầu tư.

Khu công nghệ cao đang ở giai đọan thiết lập chi sơ, chỉ quy họach một vài dự án lớn, ví dụ như muốn thành lập một mô hình xí nghiệp công nghệ cao mới, cần phải xây dựng một cơ sở sản xuất lắp ráp máy tính bỏ túi. Lại còn phải xây dựng một khu gia công phần mềm bên ngoài. Nhưng đáng tiếc xí nghiệp tương quan này không hứng thú lắm. Những quy họach này đều đến trước mắt là hết, tất cả vẫn là dừng lại ở giai đọan quy họach.

Nghe Tăng Nghị giới thiệu xong, Thường Tuấn Long nói:

- Vài cái dự án này khá đấy, tôi cần khảo sát cẩn thận rồi mới quyết định.

Đây kỳ thực là sự cự tuyệt. Bố của Tuấn Long chính là Thứ trưởng bộ Khoa học Kỹ thuật, cho nên đối với tình hình của xí nghiệp khoa học kỹ thuật cao và tiên tiến này y một chút cũng không thấy xa lạ gì. Đặc điểm của xí nghiệp cao cấp-hiện đại này chính là vĩnh viễn không có cao cấp nhất – hiện đại nhất, chỉ có càng cao cấp- càng hiện đại thôi. Kỹ thuật cao cấp- hiện đại đổi mới với tốc độ phi thường, nhất là sản phẩm điện tử. Chu kỳ sinh mạng chỉ có một năm rưỡi, tuy lợi nhuận rất cao. Nhưng nếu tính trên việc duy trì liên tục đầu tư thì lợi nhuận chẳng là bao.

Công nghệ cao, tất nhiên thu nhập cũng cao, hơn nữa phiêu lưu cũng không ít. Dây chuyền sản xuất của anh chưa xây dựng lên đựơc, nói không chừng kỹ thuật và sản phẩm này đã bị đào thải rồi. Cho nên Thường Tuấn Long đối với những dự án này của Tăng Nghị không mấy hứng thú cho lắm.

Lúc Thường Tuấn Long ở thủ đô có cùng vài công tử con nhà giàu khác thành lập một công ty, vài năm gần đây công việc làm ăn rất tốt, chủ yếu là làm về chứng khoán, vận chuyển hàng hóa, bất động sản, đầu tư tương đối cho khoa học kỹ thuật hiện đại tiên tiến. Thường Tuấn Long càng không muốn làm những công việc không có hàm lượng kỹ thuật này. Khoa học kỹ thuật hiện đại tiên tiến không phải là lãnh đạo nói sản phẩm này tốt thì sản phẩm đó nhất định sẽ tốt, nhưng sản xuất theo phương pháp truyền thống thì không phải như vậy. Nó lợi dụng cơ hội sơ hở rất nhiều.

Tăng Nghị thấy Thường Tuấn Long không có hứng thú cũng chẳng nói gì thêm nhiều. Hắn đưa tư liệu liên quan cho Thường Tuấn Long, nói:

- Thường thiếu, anh cầm từ từ mà nghiên cứu.

Thường Tuấn Long cầm lấy tư liệu, nói:

- Bạch Dương thật sự là một địa phương tốt, tôi tính ở đây đi xem thử mọi nơi, xem có thể có dự án nào thích hợp nhất hay không. Nói thật, tôi rất muốn ở Bạch Dương,cùng Phó chủ nhiệm Tăng hợp tác.

- Thường thiếu, anh đã có lòng đầu tư ở Bạch Dương này, trợ giúp Bạch Dương kiến thiết kinh tế, tôi rất hoan nghênh. Nếu có việc gì cần hỗ trợ ở địa phương anh cứ việc nói.

Tăng Nghị cười cười, Thường Tuấn Long nếu quyết tâm tới Bạch Dương này thì ai ngăn cũng không được. Nếu đã muốn tới, thì cứ để anh ta tới.

Tăng Nghị hoàn toàn không e ngại Thường Tuấn Long, chỉ có điều cảm thấy những lời nói của Tuấn Long rất giả tạo. Y từ thủ đô đến Bạch Dương này, lẽ nào chỉ vì muốn cho mình thêm một bút chiến tích? Đây dường như không phải là phong cách của Thường Tuấn Long.

- Sau này có nhiều chỗ sẽ làm phiền Phó chủ nhiệm Tăng, đến lúc đó còn xin Phó chủ nhiệm Tăng hỗ trợ thêm nhiều hơn.

Thường Tuấn Long từ sofa đứng lên vừa cười ha hả:

- Tư liệu tôi sẽ cầm về đọc cẩn thận, Phó chủ nhiệm Tăng công việc bận rộn, tôi cũng không muốn quấy rầy nhiều. Lát nữa đợi Phó chủ nhiệm Tăng có thời gian rảnh, chúng ta lại nói chuyện tiếp.

Tăng Nghị khách khí tiễn Thường Tuấn Long ra khỏi văn phòng, nhìn đối phương lên xe rời khỏi, Tăng Nghị lắc đầu. Không biết vị Thường thiếu này có chủ ý gì.

Sau một thời gian, Thường Tuấn Long cũng không xuất hiện nữa, Tăng Nghị cũng lười chú ý đến chuyện này. Nhưng có một lần Lý Vĩ Tài ở khu công nghệ cao thị sát công tác thì gặp Thường Tuấn Long. Xem dáng vẻ của đối phương coi bộ rất chăm chú khảo sát tình hình thực tế của khu công nghệ cao.

Hội nghị Nghiên cứu Trung y mỗi ngày một đến gần,Tăng Nghị quyết định đi tìm Cố Hiến Khôn xác nhận công tác chuẩn bị của buổi hội nghị. Hội nghị lần này vẫn là cử hành tại khách sạn Thanh Giang.

- Hay chúng ta đến Tố Thiện Phường của Linh Giác tự gặp đi?

Cố Hiến Khôn trong điện thọai cười, nói:

- Tôi cũng đang muốn ra đó, vậy chúng ta gặp ở đó rồi nói tiếp.

Tăng Nghị đành phải gật đầu nói:

- Được, lát nữa gặp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.