- Chàng trai, cậu học mấy năm y rồi?
Thôi lão vươn cánh tay, nhìn Tăng Nghị, giọng điệu tất cả đều là miệt thị:
- Lại đọc qua mấy quyển sách thuốc, xem qua mấy người bệnh rồi?
Tăng Nghị giơ tay bắt mạch, không để ý tới chất vấn của đối phương, chỉ nói:
- Tôi không hỏi ông, ông không cần nói chuyện. Bình tâm tĩnh khí.
Thôi lão có chút tức giận. Câu hỏi của mình không ngờ bị gạt sang một bên. Rất đáng giận! Nếu ở Hàn Quốc, chính mình tùy tiện nói một câu, ngay cả Tổng thống cũng không dám không coi trọng. Tốt, tôi cái gì cũng không nói, xem cậu có chẩn ra được cái gì.
Tăng Nghị bắt mạch một chút, hơi cau mày, rất không ổn. Hắn hỏi:
- Ăn uống như thế nào?
Kết quả đợi cả nửa ngày mà không thấy trả lời. Hắn ngẩng đầu, thấy ông cụ nhắm hai mắt, hoàn toàn là bộ dạng lão tăng nhập định.
Tăng Nghị bất đắc dĩ lắc đầu. Gặp phải loại người này, thầy thuốc có tám đời cũng không chẩn được bệnh. Nếu không nể mặt hiếu tâm của Thôi Ân Hi thì bản thân hắn cũng chẳng thèm đến hầu hạ.
Thôi Ân Hi lên tiếng:
- Ông nội tôi ăn uống rất…
Ông cụ lúc này mở mắt, khiến cho Thôi Ân Hi không dám nói tiếp.
Thôi Ân Hi nhìn Tăng Nghị, không nói gì nữa, sợ hãi nhìn ông. Cuối cùng lựa chọn cách im lặng không nói. Sau khi chẩn mạch xong, mình sẽ tìm Phó chủ nhiệm Tăng giải thích.
Tăng Nghị cũng không tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422902/chuong-215-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.