Bác sĩ điều trị liền mỉm cười. Ông ta đã sớm không vừa mắt với David. Đi điều tra ở đâu không đi, lại vào chỗ làm việc của tôi. Đây là không phải rước phiền vào người sao. Ông ta nói:
- Chuyên gia Tăng, vậy cậu có cùng kết luận với tôi?
Tăng Nghị gật đầu, tuy nhiên lại nói:
- Thời cổ gọi khoa Nhi là khoa Câm, là bởi vì trẻ con nhiều khi không thể đem cảm nhận của mình nói ra. Cho nên xem bệnh cho trẻ em, đặc biệt cần cẩn thận, phải quan sát nhiều hơn.
Bác sĩ điều trị lên tiếng:
- Là tôi chưa quan sát tới chỗ nào?
- Ít nhất phải biết rõ ràng là đứa bé vì sao lại phát sốt, vì sao phổi lại có tiếng động?
Tăng Nghị nói hai câu, rồi quay đầu nhìn ba mẹ của đứa bé:
- Nếu tôi không nói lầm thì đứa bé này là phát sốt lặp lại, đúng hay không?
Cặp cha mẹ kia vừa nghe thì lập tức nói:
- Đúng, đúng. Vị bác sĩ này nói không sai chút nào. Loại tình huống này kéo dài liên tục. Cho nên chúng tôi mới đưa đến bệnh viện lớn, hy vọng có thể biết được con tôi bị bệnh gì.
Bác sĩ điều trị, David có chút kinh ngạc. Việc này làm sao mà thấy được?
- Đứa bé không có việc gì cả, chỉ có điều là bị sốt nhẹ. Uống thuốc cũng được mà không uống cũng được.
Tăng Nghị cười. Nụ cười thoải mái kia cũng khiến cho cặp cha mẹ trẻ tuổi bớt lo hơn.
Cha mẹ đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422866/chuong-202-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.