Tăng Nghị cười mà không nói, bình tĩnh xem xét. Thủy Mộ Yên xem như cũng là người không tồi, ít nhất thì cách cư xử rất tốt. Nhưng nếu cái loại Cố Địch và cái loại minh tinh này mà ở cùng một chỗ thì hẳn chẳng phải là điều gì tốt. Hiện giờ, y là thế gia chân chính, tìm nữ minh tinh kết thành một đôi thì loại hành vi này không khác gì vạch áo cho người xem lưng.
Cố Địch lên tiếng:
- Yên tâm đi, tôi biết cân nhắc mà.
Cố Địch và Thủy Mộ Yên thật ra không có gì. Y đồng ý chiếu cố cho buổi biểu diễn của Thủy Mộ Yên kỳ thật thì cũng là một loại nhu cầu cần được nở mặt. Y tốt xấu gì cũng là công tử số hai của tỉnh Đông Giang. Dù sao cũng phải tìm dịp để làm rạng danh mình chứ.
- Thủy Mộ Yên ca tôi thật ra cũng đã nghe qua. Cũng tạm được. Nhưng muốn nói hát hay thì phải là người bạn gái kia của anh.
- Ai?
Tăng Nghị liền hỏi.
Cố Địch lập tức cười to, nói:
- Tiểu tử anh có mấy người quen thân chứ? Tôi nói cho anh biết, anh là một cán bộ đảng, ngoại trừ vấn đề kỷ luật thì còn phải chú ý đến vấn đề tác phong.
Tăng Nghị bấc đắc dĩ lắc đầu, chính mình có bao giờ nghĩ đến việc này đâu.
Đưa Tăng Nghị lên xe, Cố Địch vẫn không kìm nổi lại cười nói:
- Nhớ kỹ nhé, vấn đề tác phong, nhất định phải chú ý vấn đề tác phong.
- Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422826/chuong-191-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.