Mọi người liền nhìn Tăng Nghị. Rõ ràng là giới thiệu Trực Mộc Thiên Dã, vì sao hắn gọi gọi là bác sĩ Hoàng. Hơn nữa cũng không ai nói đối phương là bác sĩ. Hoàng Thiên Dã ngây người một chút rồi vươn tay ra:
- Tăng tiên sinh quen biết tôi à?
- Thiệu Hải Ba là sư huynh của tôi, đã nhiều lần nhắc với tôi về việc bác sĩ Hoàng trong lĩnh vực não khoa nổi danh Thần Thủ.
Tăng Nghị tán dương hai câu.
- Hóa ra là vậy.
Hoàng Thiên Dã bừng tỉnh.
- Nghe nói sư huynh của anh gần đây đã làm Phó viện trưởng bệnh viện Nhân dân tỉnh Nam Giang?
- Vâng!
Tăng Nghị cười đáp một câu. Hoàng Thiên Dã ồ lên một tiếng rồi thản nhiên nói:
- Vậy mà tôi còn tưởng anh ta gạt tôi.
Tăng Nghị trên mặt thần sắc không thay đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Những lời này giống như nói rằng sư huynh của hắn cả đời không thể làm viện trưởng được. Hắn duỗi tay ra:
- Mọi người mau ngồi đi!
Cố Địch không nghĩ tới Tăng Nghị lại quen biết một trong số những người kia, thầm nghĩ chính mình hôm nay an bài không tệ lắm. Có người quen thì uống rượu cũng thoải mái hơn. Y nói:
- Hôm nay Tăng thiếu đến Đông Giang, tôi thật sự rất cao hứng. Đêm nay chúng ta không say không về. Tôi nhất định phải tận hứng uống với Tăng thiếu.
Hoàng Thiên Dã vừa nghe thì liền lên tiếng:
- Rất xin lỗi, tôi không thể uống rượu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422810/chuong-187-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.