Chương trước
Chương sau
Bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt, nhóm chuyên gia cũng không đoán trước được không có bất cứ một phát sinh nào. Trung gian chỉ có lão chuyên gia đi vào phòng bệnh, cho David uống một viên thuốc thứ hai.

Buổi sáng, Thiệu Hải Ba mang người đến phòng kiểm tra. Khi tiến vào, vừa thấy biểu hiện trên màn hình máy tính đầu giường, trên mặt liền lộ ra thần sắc thoải mái nói:

- Mọi người xem, David tiên sinh đã hạ sốt.

Nhóm chuyên gia cũng không nói gì. Thời điểm hạ sốt nửa đêm, bọn họ cũng đã phát hiện:

- Tuy rằng đã hạ sốt, nhưng David tiên sinh vẫn chưa tỉnh lại. Chỉ có xét nghiệm máu thì mới biết tình trạng nhiễm trùng đã thật sự khống chế được hay chưa?

Nói xong, liền có một y tá tiến lên, rút máu đem đi xét nghiệm.

Thiệu Hải Ba lại bản ghi chép những số liệu kiểm tra khác. Huyết áp bình thường, hô hấp bình thường, nhịp tim bình thường. Cuối cùng, khi tốc chăn lên, Thiệu Hải Ba lập tức nói:

- Mau mang băng gạc sạch khác đến. Dùng dung dịch để làm sạch vết thương rồi thay băng đi.

Lão chuyên gia liền mở cái bình có cái tên Du Nhiên Cưu ra, nhìn nói:

- Băng gạc không thể đổi. Cứ như vậy mà bôi thuốc mỡ vào. Trong bình này chỉ còn một ít, không đủ dùng để thoa hết cái chân.

Thiệu Hải Ba cau mày nói:

- Vậy chúng ta bao thêm một lớp băng bên ngoài. Sau này cứ thay lớp băng đó.

Y tá cầm băng gạc tiến lên, bao trên đùi David mấy lớp. Tuy nhiên, rất nhanh từ bên trong chảy ra một chất dung dịch màu vàng ướt nhẹp. Liên tục thay ba lớp băng, thì chất dịch này mới được hút khô.

- Hẳn là chúng ta mở băng gạc ra để xem tình huống bên trong. Nếu tiếp tục thối rữa thì chúng ta sẽ áp dụng biện pháp thi thố khác.

Chuyên gia nước Mỹ nhíu mày, lúc này nhìn chân của David giống như mới thoát từ cống thoát nước lên. Vừa bốc mùi lạ, vừa ướt nhẹp. Ông ta thật sự không tin có thể chữa khỏi tình trạng thối rữa trên đùi.

Thiệu Hải Ba liền hỏi:

- Tiến thêm một bước thi thố chính là cắt chân sao?

Chuyên gia rất tức giận nói:

- Viện trưởng Thiệu, anh cũng là một bác sĩ chuyên nghiệp, anh hẵn là rõ ràng biện pháp trị liệu cho tình trạng thối rữa nghiêm trọng ở chân là gì.

Thiệu Hải Ba nói:

- Nếu ngài có thể thuyết phục được người bệnh cắt chân thì tôi cũng không ngại bây giờ đi chuẩn bị giải phẫu ngay.

Viên trợ lý của David lúc này cũng đi vào phòng bệnh hỏi:

- Tình huống như thế nào rồi?

Thiệu Hải Ba lấy ra bệnh án nói:

- Các chỉ tiêu sinh lý đều đã bình thường. David tiên sinh cũng đã hạ sốt, có thể thấy được tình trạng nhiễm trùng đã được khống chế hoàn toàn.

- Hiện tại có kết luận này cũng còn hơi sớm.

Chuyên gia dinh dưỡng phản đối kết luận của Thiệu Hải Ba:

- Phải chờ kết quả thử máu thì mới có thể kết luận được.

Đang nói thì y tá cầm kết quả xét nghiệm tới nói:

- Viện trưởng Thiệu, đây là kết quả xét nghiệm.

Thiệu Hải Ba tiếp nhận, vừa thấy thì lập tức thở phào một hơi, nói với viên trợ lý:

- Chúc mừng, kết quả xét nghiệm cho thấy, David tiên sinh hiện nay tình trạng nhiệm trùng đã hết. Nọc độc của rắn còn sót lại trong máu cũng hoàn toàn biến mất không còn. Sẽ không có bất luận một nguy hiểm nào đối với tính mạng.

Viên trợ lý vội vàng hỏi:

- Đây là nói rằng chân của David tiên sinh có thể giữ lại?

- Ít nhất thì tình huống không chuyển biến xấu. Và bắt đầu hướng tới chiều hướng tốt hơn.

Thiệu Hải Ba cười đáp.

Các chuyên gia khác cũng không tin. Ngày hôm qua, bọn họ đã dùng hết chất kháng sinh, thậm chí không tiếc dùng đến một loại thuốc kháng sinh dược tính nguy hiểm nhưng cũng không khống chế được tình trạng nhiễm trùng. Kết quả chỉ uống một viên thuốc đen tuyền kia thì tình trạng nhiễm trùng đã biến mất sao?

Bọn họ tiếp nhận tờ giấy kết quả xét nghiệm. Sau khi cẩn thận xem xét, thì tất cả đều trầm mặc. Số lượng bạch cầu, tiểu cầu trong máu đều đã khôi phục như bình thường. Hơn nữa, David đã hạ sốt, một đêm không có biểu hiện nào xấu phát sinh. Cơ bản có thể xác nhận, tình trạng nhiễm trùng gây nguy hiểm cho tính mạng David đã hoàn toàn bị khống chế.

Viên trợ lý thật cao hứng:

- Thật tốt quá. Tôi muốn đem tin tức tốt này báo cáo cho cha của David tiên sinh biết.

Toàn bộ chuyên gia ở đây xấu hổ vô cùng. Nhiều chuyên gia đứng đầu như vậy, cuối cùng cũng không bằng hai viên thuốc. Đây thật sự là một sự châm chọc rất lớn.

Vào buổi trưa, David tỉnh lại. Y không ngờ lại cảm thấy đói, bảo trợ lý của mình đi chuẩn bị một bữa cơm trưa. Tình huống này khiến bệnh viện yên tâm hơn. Chứng tỏ nội tạng của David đã khôi phục lại công năng bình thường.

- David tiên sinh!

Nhóm chuyên gia tiến lên:

- Cậu có cảm giác gì ở chân không? Hiện tại thì có cảm giác như thế nào?

David cũng không nhìn thấy chân của mình hiện tại là tình huống như thế nào, chỉ nói:

- Tôi cảm giác có rất nhiều con sâu đang bò trên đủi của mình.

Lão chuyên gia vừa nghe thì lập tức nói:

- Cảm thấy con sâu đang bò trên xương hay là trên thịt?

David cảm giác một hồi rồi nói:

- Là trên thịt.

Lão chuyên gia biết đây là chiều hướng tốt đẹp. Ánh mắt ông liếc nhìn cái bình bên cạnh, thầm nghĩ khi trở về nhất định phải tìm được chỗ Du Nhiên Cư này. Thuốc này rất hữu hiệu. Hiện tại tuyệt đại đa số bệnh viện chỉ biết dùng huyết thanh và biện pháp lọc thân để trị liệu rắn cắn mà thôi. Nhưng huyết thanh không phải là loại thuốc dự phòng. Hằng năm người bệnh rắn cắn bị thương nhiều vô số kể. Nếu có loại thuốc này thì thật sự có thể thay người bệnh vãn hồi rất nhiều thống khổ, thậm chí là bị cắt chân.

Thời gian kế tiếp, ngoại trừ trường hợp không thể thay băng gạc ra thì David không phát sinh bất luận một tình huống bất ngờ nào. Tới ngày thứ ba, nhóm chuyên gia lại tụ tập trong phòng bệnh, chuẩn bị gỡ băng để xem xét tình huống bên trong.

Công tác thay băng vẫn do lão chuyên gia phụ trách. Băng gạc dính chất dịch mủ đã có chút khô lại, không thể lột ra từng lớp. Lão chuyên gia thật cẩn thận dùng một cái kéo để cắt, tránh chạm phải vết thương bên trong.

Sau khi tháo hết toàn bộ băng gạc ra, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Chân của David hoàn toàn khôi phục lại như bình thường. Tình trạng thối rữa trước kia lúc này đã kết lại thành một miếng mề thật dày, đang nứt ra, khiến người ta có thể nhìn thấy lớp da non bên trong.

- Không thể tin nổi, không thể tin nổi.

Lão chuyên gia tự trong đáy lòng cảm thán hai câu. Ông ta đã từng trị liệu qua một số trường hợp vết thương bị thối rữa sau khi bị rắn cắn, nhưng nghiêm trọng như David thì ông ta cũng phải bó tay không có biện pháp. Không nghĩ tới Tăng Nghị chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba ngày đã có thể trị liệu hiệu quả. Kế tiếp chính là tùy ý phái đến một bác sĩ thực tập cũng có thể trị liệu.

Mấy ngày hôm trước bị hôn mê, David đều cảm giác chính mình khả năng sẽ không bao giờ tỉnh lại, không nghĩ tới hiện tại chính mình chẳng những đã tỉnh lại mà cái chân cũng được bảo vệ. Y mừng rỡ reo lên, từ trên giường bước xuống:

- Tôi đi hai bước nhé!

Thiệu Hải Ba vội vàng ngăn lại nói:

- Hiện tại vừa có chuyển biến tốt đẹp, còn chưa thể hoạt động mạnh được. Phải tịnh dưỡng thêm vài ngày.

David nhìn chân của mình rồi nói:

- Chân của tôi vẫn còn, không có cảm giác nào tốt hơn cảm giác này.

Viên trợ lý đứng bên cạnh mặt không chút thay đổi, thầm nghĩ nếu đem chuyện xây dựng trường học y cho anh biết thì không biết anh có còn cảm giác tốt như thế này nữa không.

Trường Ninh Sơn, Địch lão đi đến trước căn biệt thự của Thang Tu Quyền, tính tìm ông chơi cờ, kết quả lại nhìn thấy Thang Tu Quyền đang cầm một quyển “Hoàng đế nội kinh”, nhân tiện nói:

- Lão tú tài, anh là chuyên gia nhiệt động lực, như thế nào lại xem loại sách này”.

- Không có việc gì, chỉ nghiên cứu mà thôi.

Thang Tu Quyền khẩn trương mời Địch lão ngồi.

- Tiểu tử họ Tăng kia cũng bày đặt trung y không làm, chạy tới gây sức ép xây dựng trường Tây y.

Địch lão nói:

- Theo ý của tôi, đây đều là làm không đàng hoàng. Haha….

Thang Tu Quyền cười nói:

- Tôi lại cảm thấy Tăng Nghị làm không có sai. Tây y nếu bồi dưỡng tốt thì càng phù hợp với điều kiện hiện tại mà xã hội cần. Nếu có thể bồi dưỡng những bác sĩ Tây y ưu tú thì cũng là một sự việc lớn lao.

Nói đến điều này, Địch lão lại hỏi:

- Tôi có chút không rõ, vì sao Trung y lại khó bồi dưỡng hơn Tây y?

Thang Tu Quyền buông quyển sách trong tay nói:

- Đây là bởi vì lý luận của Trung – Tây y khác nhau. Trung y là thành lập trên một loại y thuật huyền bí. Còn Tây y là được thành lập trên phương diện khoa học.

Địch lão ồ một tiếng, chờ Thang Tu Quyền nói tiếp. Ông ta vẫn không rõ.

- Ví dụ mà nói, chúng ta hàng ngày đều nhìn thấy mặt trời mọc đằng đông, lặn đằng tây, thì cho rằng trái đất là di chuyển từ tây sang đông. Đây chính là siêu hình học. Kết luận của nó chính là thành lập dựa trên sự phỏng đoán. Còn khoa học thì không phải như vậy. Khoa học trọng chứng minh thực tế.

Thang Tu Quyền cười nói:

- Phương pháp chẩn bệnh của Trung y là nhìn, ngửi, hỏi, và cắt. Không có chỗ nào là không thể phỏng đoán. Tăng Nghị nhìn sắc khí của một người thì biết là người bệnh đang có bệnh gì. Đây chính là một quá trình suy đoán. Về phần chính xác hay không thì còn phải kiểm nghiệm lại. Nhưng Tây y thì lại khác, trước hết ngài phải làm một loạt xét nghiệm và kiểm tra, chứng thật cơ thể đang tồn tại một loại bệnh nào đó mà không phải phỏng đoán.

Địch lão lúc này hơi hiểu ra, gật đầu một chút, thầm nghĩ chính là như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.