Mọi người đang ăn uống thì cánh cửa phòng bị đá văng. Chỉ thấy Long Mỹ Tâm hai tay chống nạnh, đĩnh đạc bước vào. Thấy Tăng Nghị, cô a lên một tiếng, rồi bày ra tư thế tiểu tử anh lúc này chết chắc rồi.
Chủ nhiệm Đồng sửng sốt nói:
- Cô là ai? Sao lại có thể đi vào nơi này?
Ông cũng không dám lớn tiếng chất vất. Lúc này Trường Ninh Sơn bị vây chật như nêm. Người có thể vào chắc chắn thân phận không bình thường.
Tăng Nghị đứng lên cười nói:
- Long Đại tiểu thư, cô đừng dùng cái ánh mắt không có hảo ý này mà nhìn tôi, biết không? Cô nhìn trúng tay hay trúng chân thì tôi cắt cho cô là được.
Long Mỹ Tâm hướng trên bàn xem xét, nói:
- Chậc chậc, món ăn không tồi. Lãnh đạo bên trong còn chưa chắc được ăn như vậy? Các người dám ăn trước thì đãi ngộ vượt qua cả Chủ tịch quận ủy rồi.
Chủ nhiệm Đồng lập tức đổ mồ hôi lạnh. Lời này không được nói lung tung, lọt đến tai lãnh đạo thì mình không thể gánh nổi.
Tăng Nghị lay lay Chủ nhiệm Đồng:
- Mau, mang cho Long đại tiểu thư một đôi đũa.
- Vâng, vâng!
Chủ nhiệm Đồng xoay người đứng lên, định đi lấy đũa.
- Đừng nghĩ dùng chiêu này thì có thể khiến tôi lọt vào tròng.
Long Mỹ Tâm dạo qua một vòng cái bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thức ăn, miệng cứ chậc chậc.
Hành động này khiến cho những người khác sợ đến mức không dám thở, thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422731/chuong-170-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.