Lão Tả nhìn ra đám người Diệp Thanh Hạm đang chơi mạt chược nói:
- Thanh Hạm, nếu thích thì về sau thường xuyên đến chỗ này chơi nha. Ăn uống miễn phí hoàn toàn.
Tăng Nghị mỉm cười:
- Ông chủ Tả khi nào trở nên hào phóng như vậy?
Lão Tả trừng mắt nói:
- Tôi khi nào lại keo kiệt như vậy?
- Dương Bảo Tài nói Tướng Quân Trà rất ngon, lát nữa ra về, ông hãy cho cậu ấy hai cân đi.
- Không được, không được! Tuyệt đối không được.
Lão Tả vội vàng lắc đầu:
- Tôi cuối cùng cũng chỉ được có một trăm cân từ Vi tổng, còn chưa đủ để tôi bán cho khách ở đây.
- Bản tính keo kiệt lại lộ rõ rồi.
Tăng Nghị cười ha hả:
- Chờ thêm vài ngày nữa ông đến Nam Vân tôi trả lại cho ông sau.
Lão Tả lúc này mới cao hứng nói:
- Như vậy đi, tôi đưa cho Tiểu Dương mười cân. Đến lúc đó cậu đưa cho tôi gấp đôi.
- Ông làm kinh doanh cũng không quá tính toán đấy chứ.
Tăng Nghị cười to.
Dương Bảo Tài cười đến không ngậm miệng được. Hiện tại Tướng Quân Trà rất khó làm chính là người có tiền cũng không mua được. Nếu ai đi cầu người làm việc, có thể xuất ra một hộp trà bằng sứ men xanh đựng Tướng Quân Trà thì nước miếng cũng lập tức trơn hơn:
- Cảm ơn ông chủ Tả.
Lão Tả khoát tay, lại nhìn Tăng Nghị nói:
- Tăng Nghị, có chuyện này tôi muốn nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422670/chuong-156-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.