- Cố tiên sinh quả thật biết nói giỡn.
Tăng Nghị mỉm cười, trong bụng thầm nhủ Cố Địch quả thật là người không đơn giản. Về phương diện trí tuệ, có thể không bằng Cố Hiến Khôn nhưng về những phương diện khác, y so với Cố Hiến Khôn còn lợi hại hơn. Khi nói câu này, nếu là Cố Hiến Khôn thì tuyệt đối không nói nên lời, hình như là nói giỡn, nhưng kỳ thật là kéo gần quan hệ. Hơn nữa lại không chút dấu vết. Thầy thuốc chữa bệnh thì hoàn toàn chính đáng. Điểm này Cố Hiến Khôn lại không giống như Cố Địch. Sự nho nhã lễ độ của y ngược lại làm cho người ta cảm thấy có chút khó tiếp cận. Con ông cháu cha thì giống nhau nhưng lại tồn tại trí tuệ của riêng mình.
- Chẳng lẽ nghèo không thể xem là một loại bệnh?
Cố Địch có chút kinh ngạc.
Tăng Nghị cười gật đầu:
- Có chứ? Nghèo có thể khiến người không thoải mái, cho nên cũng được xem như một loại bệnh. Chỉ có điều tôi trình độ không cao nên không thể kê đơn thuốc này.
- Không vội, chờ khi nào cậu nghĩ ra thì nói cho tôi biết.
Thôi Sĩ Anh lúc này cũng có chút tiếc rèn sắt không thành thép, liền nói:
- Cháu xem cháu đấy, cả ngày lúc nào cũng nói mấy lời hoang đường. Có thầy thuốc nào trị bệnh nghèo không? Cháu ít đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì tiền tự nhiên sẽ vào thôi.
- Dượng, cháu không phải là trêu hoa ghẹo nguyệt, đều là xã giao bình thường.
Cố Địch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422438/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.