Đỗ Nhược và Đường Hạo Nhiên cùng nhau bước tới. Tuy rằng mặc thường phục nhưng khí thế mười phần. Sắc mặt của Đỗ Nhược lại âm trầm, có thể dọa người.
Trương Vệ Đông thấy rõ người tới thì lập tức giật mình. Má ơi! Không phải là ông chủ của ông chủ mình sao? Cục trưởng Đỗ? Bắp chân của gã run lên, ngoài miệng lắp bắp:
- Sếp…sếp…sếp Đỗ.
Đỗ Nhược không thèm liếc mắt nhìn gã, thẳng tiến tới chỗ Tăng Nghị, vươn hai tay ra, áy náy nói:
- Chú em Tăng, tôi đã tới chậm, khiến cậu phải chịu ủy khuất.
- Tôi lại mang đến phiền phức cho hai vị lãnh đạo nữa rồi.
Tăng Nghị vẻ mặt như có lỗi nói.
Đỗ Nhược trừng mắt, sắc mặt trầm xuống:
- Ai dám gây phiền toái cho anh em của tôi thì phải bước qua Đỗ Nhược này.
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Trương Vệ Đông:
- Đội trưởng Trương, anh chỉa súng vào người của tôi, có phải là cũng muốn bắt tôi về sao?
Trương Vệ Đông lúc này hận không thể chặt tay của mình. Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, gã trong lúc nhất thời quên thu hồi súng. Nhất là lúc này, đám cảnh sát dưới trướng của gã cũng là một rừng súng chỉa vào Tăng Nghị.
- Không…không…không dám.
Trương Vệ Đông cuống quýt giải thích, rồi phẫn nộ quát lớn:
- Đám cẩu các người đúng là có mắt như mù. Còn không mau khẩn trương thu hồi súng lại cho tôi. Mau lên.
Sau khi thu súng, Trương Vệ Đông cứng ngắc đi qua:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422390/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.