Chương trước
Chương sau
Tăng Nghị như cười như không, mang theo vài phần miệt thị, ánh mắt nhìn Trì công tử:

- Có đôi khi có những vật ở trên người của anh nhưng anh hận không thể chặt nó xuống được.

- Tiểu tử mày nói cái gì?

Những lời này Tăng Nghị nói gần như là lầm bầm trong miệng. Trì công tử nhất thời nghe không rõ nên hỏi lại một câu.

Đám lưu manh xông lên:

- Trì thiếu, nói chi với cái hạng người đó, trực tiếp đánh nó đi.

Nói xong, nhóm côn đồ đều xuất ra đồ của mình. Có người không ngờ còn mang theo ống tuýp.

- Tất cả không được nhúc nhích.

Trần Long hét lớn một tiếng, đứng dậy. Y mới đầu không hy vọng Tăng Nghị dính vào chuyện này. Nhưng Tăng Nghị đã bước ra ngoài, y không thể e dè được nữa. Trì công tử có mạnh, nhưng mạnh qua chuyên gia Tăng sao? Cha của mày là Phó cục trưởng, trong mắt Trần Long tao thì là một đại thần, nhưng so với Bí thư Phương thì chẳng khác nào một con cá chết. Cũng không cần Bí thư Phương ra tay, chỉ cần thư ký Đường thôi cũng có thể nghiền nát mười tám đời cha của mày.

Cho nên, Trần Long không chút do dự đứng dậy. Lúc này nếu mình không có biểu hiện thì còn chờ tới khi nào.

Lại có người đi ra xía mũi vào khiến Trì công tử cảm thấy không vui. Y vẻ mặt trêu tức nói:

- Phì, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Đồn trưởng Trần. Hôm nay lại là đũng quần người nào không kẹp chặt, lại bắt anh lộ ra ngoài? Chuyện lần trước quên nhanh vậy sao?

Trần Long vẻ mặt lập tức đỏ lên, hai tay xiết chặt sau lưng, hận không thể nện cái tên Trì công tử kia vài cái. Y cố gắng nén cơn giận, nói:

- Trì thiếu, vị này là bạn cua tôi. Vừa nãy xem như là hiểu lầm, bỏ qua hết thảy đi.

- Bỏ qua?

Trì công tử phun một bãi nước bọt văng lên mặt Trần Long:

- Liền như vậy mà thôi sao? Anh còn khiến cho Trì công tử này ngày sau lăn lộn được nữa?

Trần Long đợi Trì công tử mắng xong liền nói:

- Cúi đầu không thấy ngẩng đầu không thấy. Trì thiếu nể mặt tôi một chút. Có gì đắc tội thì tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi anh.

Trì công tử hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần Long. Y trong lòng rất căm tức nhưng thật sự cũng không thể làm quá đối phương. Dù sao đó cũng là Đồn trưởng đồn công an. Nếu như bị bức đến đường cùng, y không thể thu thập được mình nhưng vẫn có thể thu thập đám đàn em của mình.

Qua nửa ngày, Trì công tử liền nói:

- Được, nếu Đồn trưởng Trần đã mở miệng thì tôi sẽ nể mặt anh. Anh bảo nó để cô gái lại, tiếp theo quỳ xuống hướng tôi dập đầu nhận tội, kêu hai tiếng ông nội Trì. Nếu tôi cao hứng, nói không chừng sẽ thả nó đi.

- Họ Trì kia, anh đừng quá kiêu ngạo như vậy.

Trần Long lúc này đột nhiên nổi giận:

- Anh nói như thế nào tôi đều nhịn, nhưng hôm nay nếu anh dám làm khó bạn của tôi thì tôi tuyệt không khách khí.

Nói xong thì lập tức rút cái còng tay ra, chỉ vào đám côn đồ:

- Hôm nay nếu ai dám động thủ thì bố sẽ bắt toàn bộ về hết.

Trì công tử dường như không dự đoán được Trần Long sẽ nổi giận. Gã sửng sốt một lát rồi đấm một quyền vào ngực Trần Long, mắng:

- Trần Long, mẹ mày điên rồi. Bộ mày tưởng làm đồn trưởng thì muốn làm gì thì làm sao. Tao cho mày ba giây, lập tức biến mất ngay trước mắt bố mày. Nếu chậm thì bố mày thu thập mày ngay.

Trần Long bị đánh trúng, thối lui về sau hai bước, được Tăng Nghị đỡ đằng sau lưng. Y nói với Tăng Nghị:

- Cậu cứ yên tâm, tối nay bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải bảo vệ cậu.

Bị Trì công tử đánh cho một quyền, Trần Long trong lòng ngược lại có chút cao hứng. Lúc này xem như là vì chuyên gia Tăng chiến đấu tình nghĩa đi. Mình vì cậu ta mà bị đánh một cú, cậu ta như thế nào cũng phải nhớ ân tình của mình.

Nữ ca sĩ lúc này không biết từ chỗ nào tìm được một vỏ chai bia. Cô thấy đối phương ngay cả cảnh sát cũng đánh thì liền đẩy Tăng Nghị nói:

- Anh đi đi, nơi này tôi có thể ứng phó.

Tăng Nghị cảm thấy khâm phục cô gái. Nếu là người bình thường, khẳng định lúc này sẽ xem mình như chỗ cứu mạng cuối cùng, không chịu thả ra. Nhưng cô gái này không ngờ lại khuyên mình bỏ đi.

Tăng Nghị giơ tay ngăn cô gái lại.

Trì công tử nhìn Tăng Nghị:

- Phì, không ngờ còn làm ra bộ dạng hộ hoa sứ giả như vậy. Bộ cô ta là em gái mày à?

- Cứ coi như vậy đi!

Tăng Nghị lạnh lùng nói.

- Em gái? Haha!

Trì công tử cười to, vô cùng kiêu ngạo chỉ vào đám côn đồ:

- Biết anh em tụi này tối nay nhất định phải làm cái gì không? Chính là bắt em gái mày đấy.

Nụ cười đắc ý còn chưa kịp tắt thì Trì công tử liền cảm thấy hoa mắt. Theo sau là một tiếng “bốp”, dường như có một tiếng sét nổ vang bên tai. Một lực đạo vô cùng lớn đập vào bên trái gương mặt của gã. Gã cảm giác đầu mình muốn lìa khỏi cổ. Chưa kịp hô một tiếng thì cả người bay ra ngoài, đụng trúng năm sáu cái bàn.

Tăng Nghị ra tay, trước đó không hề có dấu hiệu. Đám côn đồ đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền vọt tới.

Một gã đầu lĩnh dáng người cao to, chụp lấy cái bàn hướng đầu Tăng Nghị đập xuống. Cái bàn vừa giơ lên cao thì Tăng Nghị đã chạy qua, đấm một cái vào ngực đối phương.

Gã cao to giống như bị sét đánh, cả người run lên. Cái bàn liền rơi xuống đầu của mình, thảm thiết kêu lên một tiếng, ôm ngực quỳ xuống mặt đất, bắt đầu nôn khan.

Trần Long nhìn thấy đánh nhau như vậy liền cầm lấy một cái ghế, hướng trên lưng gã côn đồ đánh tới:

- Mẹ nó, cái gì vậy? Dám đánh chuyên gia Tăng à?

Gã côn đồ ngã xuống đất, Trần Long hung hăng đạp cho một cú, sau đó chuẩn bị đi tiếp viện cho Tăng Nghị, ai ngờ vừa quay đầu lại, đã thấy bảy tám tên lưu manh đã ngã nhào trên mặt đất. Tất cả đều rên la không ngừng. Cái gã cao to quỳ trên mặt đất vẫn không ngừng nôn khan. Dường như muốn nôn cả dạ dày ra ngoài.

Trần Long trợn mắt há hốc mồm. Hóa ra chuyên gia Tăng cũng là một cao thủ về đánh nhau.

Cô ca sĩ liền túm Trì công tử đứng lên:

- Về sau không được quấy rầy tôi nữa, nghe thấy không.

- Đồ đê tiện!

Trì công tử mắng một câu.

Bốp! Cô gái nâng cái chai nện vào đầu Trì công tử, lập tức cái chai vỡ nát. Trì công tử máu chảy ròng ròng:

- Nghe thấy không?

Trì công tử đỏ mắt:

- Đồ đê tiện, dám đánh bố Trì này à? Bố giết chết mày, giết chết mày.

Cô gái không nói hai lời, liền cầm một chai rượu khác trên bàn, bốp một tiếng đập vào đầu Trì công tử.

Trần Long trong lòng cảm thấy thoải mái. Khốn kiếp, mày cũng có ngày hôm nay. Kỳ thật từ lúc đứng ra, Trần Long ngoại trừ thể hiện thiện ý với Tăng Nghị, thì còn mãnh liệt mong chờ. Y hy vọng Tăng Nghị hôm nay có thể trả thù cho mình, hung hăng thu thập gã khốn kiếp họ Trì kia. Sau sự kiện kia, Trần Long gần như bị toàn cục chê cười. Nói chuyện đều không ngẩng đầu lên. Có thể nói, y hận họ Trì đến thấu xương. Đụng đến quyền thế của Bí thư Phương thì chỉ có chết.

Thấy cô gái kia lại cầm chai rượu thứ ba, mà Tăng Nghị không có ý ngăn lại, Tăng Nghị lại luống cuống. Mạng người quan trọng, liền khẩn trương nắm lấy tay cô gái:

- Đừng kích động, đừng kích động.

Trì công tử liền né ra mấy thước, từ trên mặt đất đứng lên, cầm điện thoại:

- Đội trưởng Trương, tôi bị người ta đánh, ở công viên chợ đêm. Anh lập tức dẫn người đến đây đi.

Cúp điện thoại, Trì công tử, chỉ vào ba người:

- Tiểu tử, mày không phải hoành tráng quá sao? Xem bố mày hôm nay thu thập mày như thế nào đây.

Gã mặt đầy máu, khi nói thì nét mặt hung dữ đến cực điểm.

- Tôi ở đây chờ.

Tăng Nghị xách một chiếc ghế, vững vàng ngồi xuống. Sau đó thanh nhàn vỗ vỗ bụi trên người, dường như chẳng thèm quan tâm đến sự uy hiếp của đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.