- Cứ định như vậy đi. Về sau mỗi ngày lại bảo Tăng Nghị đến mát xa một lần.
Phùng Ngọc Cầm nhìn Phương Nam Quốc nói:
- Lão Phương, ý của anh như thế nào?
Phương Nam Quốc nhấp một ngụm trà, một lát sau mới nhẹ nhàng nói:
- Cuối tuần đi.
Có Phương Nam Quốc gật đầu, sự việc coi như đã định. Về sau, cứ mỗi cuối tuần, Tăng Nghị lại đến tòa nhà số 1 của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy làm mát xa trị liệu cho Phương Nam Quốc một lần.
Không khí so với vừa nãy sinh động hơn một chút. Tăng Nghị mở miệng hỏi:
- Bí thư Phương, có thể mạo muội hỏi ngài một câu hay không? Ngài bị vết thương này như thế nào?
Phương Nam Quốc buông tách trà, sắc mặt trở nên có chút trầm trọng. Thật lâu sau cũng chẳng nói gì.
Đường Hạo Nhiên lập tức người đổ đầy mồ hôi. Trong tòa nhà này, cho tới bây giờ chỉ có Phương Nam Quốc hỏi người ta, tuyệt đối không ai chủ động mở miệng đặt câu hỏi với ông ấy. Không phải là mọi người không hỏi mà là không dám hỏi. Thượng ý khó dò. Anh không biết trong lòng lãnh đạo nghĩ gì, chỉ cần một câu nói sai thì sẽ khiến anh hối hận không kịp.
Đề cập đến chuyện như thế này lại càng không dám. Đường Hạo Nhiên theo Phương Nam Quốc lâu như vậy, cũng chỉ biết là vết thương cũ của ông ta. Còn căn bản bị như thế nào thì không dám hỏi.
- Nhiều năm như vậy, cậu là người thứ nhất dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-tich-ngu-y/2422378/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.