Lần này thật vất vả mới đoạt lại được di thể sư phụ, Minh Tử Hiên cùng Minh Ức Hàm nhìn nhau, tâm tình cả hai hiện giờ rất khó hình dung. Huynh muội không hẹn mà cùng nhau hướng về phía di thể sư phụ, quỳ xuống dập đầu.
Kính Tư cũng thở dài, trước quan tài lạy ba lạy, nặng nề nói:
"Đệ tử bất hiếu, đã không thể phụng dưỡng bên sư phụ giúp người an nghỉ ngàn năm lại khiến di thể chịu nỗi nhục này,thật hổ thẹn với người.".
Dứt lời, cặp mắt anh tuấn đã ngấn lệ, sau đó lại tiếp tục dập đầu.
Một Kính Tư vừa mới cực độ bình tĩnh đối phó địch nhân, giờ phút này lại kích động khôn nguôi, trước mặt mọi người hướng di thể Thiên Ky đạo nhân không ngừng bái lạy, có thể thấy được hắn từ trước tới nay trong lòng vẫn chôn giấu áy náy sâu đậm với sư phụ. Ngôn Hân Vân trong lòng khẽ thở dài, tiến lên vỗ nhè nhẹ bả vai hắn, khuyên nhủ:
"Ngươi đừng tự trách nữa, đạo nhân là người đức cao vọng trọng ta nghĩ, người nhất định hiểu được tâm tình này,cũng sẽ tha thứ cho ngươi.".
Kính Tư trong lòng bi thương, dừng trước di thể vong sư, trầm mặc hồi lâu...
"Ngươi...đích thực là đệ tử của sư phụ ta?".
Minh Tử Hiên nhìn hắn chân tâm kích động như vậy, bồi hồi hồi lâu, mở lời hỏi. Cùng lúc đó hắn bỗng nhiên cảm thấy được huyệt vị vốn đã dùng công lực che lại ban nãy đang dần giải khai, miệng vết thương cơ hồ rách ra nhiều hơn, nhưng vì không muốn mọi người lo lắng, hắn vẫn cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thuy-truong-thien-loan-hong-nhan/195879/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.