Lại nói đến Minh Ức Hàm, vẫn đều mơ mơ màng màng mà sống qua mấy ngày. Nàng đã muốn không nhớ rõ chính mình đi qua những con đường nào, trụ lại những nơi nào. Nàng ngày đêm đều như nhau mà vô mục đích bước đi trên sơn đạo, đến bây giờ không nhớ nổi đâu là đường về, cũng chẳng màng mình sẽ bước tiếp đi đâu. Nàng cảm thấy mình như một con rối cho người tùy ý điều khiển, vừa buồn cười lại vừa đáng buồn. Nàng cũng hiểu được giờ phút này chính mình giống như u linh, bước vào đường nhỏ heo hút vắng bóng người, hô hấp nhẹ như không, chịu đựng dày vò từ sâu thằm tâm hồn.
Nàng rốt cục mệt mọi, ngã xuống một gốc cây đại thụ.
Một khắc kia ngã xuống, nàng tựa hồ thấy được một bóng người, một bóng người rất quen thuộc...
***
Ban đêm, trong sơn miếu đổ nát, một vị hòa thượng dáng vẻ hiền lành phúc hậu đang nhóm lửa đun cháo.
Mùi cháo thơm bốc lên, khiến Minh Ức Hàm đang hôn mê cũng vì dạ dày cồn cào biểu tình mà tỉnh dậy.
"Ngươi tỉnh?" Lão hòa thượng thản nhiên nói chuyện, tay vẫn chậm rãi khuấy cháo.
Thanh âm này rất quen thuộc... Chẳng lẽ... Minh Ức Hàm trong lòng nghĩ, cố hết sức ngồi dậy, nhìn kỹ người trước mắt, không khỏi vui buồn lẫn lộn kêu một tiếng:
"Nhất Tâm sư phụ..."
Lão hòa thượng hiền lành nở nụ cười, bưng lên một bát cháo hoa nóng hổi, hướng nàng bước tới:
"Ngươi đói bụng rồi, uống hết đi."
Có lẽ thật sự đang đói bụng, Minh Ức Hàm cảm tạ nhìn sư phụ hòa ái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thuy-truong-thien-loan-hong-nhan/1363661/chuong-20-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.