Ngôn Hân Vân kiên quyết đè lại hai vai Minh Ức Hàm, ánh mắt nhìn Tiểu Ngọc ý bảo nàng lập tức đi gọi phu nhân đến. Tiểu Ngọc hiểu ý, nhanh chóng rời đi. Nhưng Minh Ức Hàm vẫn vùng vẫy muốn thoát ra, thậm chí động thủ đẩy Hân Vân ra xa, tuy rằng khí lực nàng cũng chẳng còn là bao.
Giằng co như vậy hồi lâu, Hân Vân rốt cục không nhịn được hét lên:
"Đủ rồi!!!"
Thần sắc Ngôn Hân Vân nhất thời trở nên nghiêm trọng, tức giận bùng phát:
"Ngươi...Ngươi luôn tùy hứng như vậy, rốt cuộc là đến khi nào mới chịu hiểu ra đây?!"
Đối mặt với một Ngôn Hân Vân biểu tình khác thường như vậy, nhìn ánh mắt sắc bén cơ hồ xuyên thấu nhân tâm kia, Minh Ức Hàm không tự chủ giật mình.
Nhất thời, bên trong phòng không khí sượng ngắt.
Ngôn Hân Vân không nói thêm câu nào nữa, chỉ đơn giản một cước đá văng ghế, ngồi vào bên kia bàn. Biểu tình lạnh như băng kia, hành động thô bạo kia, là thứ Minh Ức Hàm nàng lần đầu nhìn thấy. Minh Ức Hàm ý thức được lần này Ngôn Hân Vân thật sự rất tức giận, hơn nữa còn cực kì tức giận!
Nhưng, một lát sau, Minh Ức Hàm lại như trước cố gắng di chuyển thân mình, tập tễnh bước từng bước.
Ngôn Hân Vân ánh mắt sắc lạnh, liếc nàng một cái, vẫn như cũ ngồi trên ghế, không nhìn đến nàng lần nào nữa. Tư thế kia, lãnh mạc khiến người hít thở không thông. (Sao mình chỉ thấy cảnh vợ chồng son giận nhau não mịn quá)
Kỳ thực, ở chốn thâm cung hiểm ác tranh giành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thuy-truong-thien-loan-hong-nhan/1363651/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.