Chương trước
Chương sau
* Gặp gỡ
____
Âm thanh huyên náo ba người dần đi xa Thu Nguyệt Minh lạnh lùng nhìn đường nét con dao trong tay tùy hứng ném trong miệng đối phương chỉ xê dịch một khoảng đã có thể chạm tới nàng. Chỗ Thu Nguyệt Minh nấp không tính an toàn nhưng nhìn từ phía dưới chỉ có thể thấy được tản lá xanh cộng thêm một màn sương mỏng hiển nhiên che giấu đi thân hình mảnh mai của nàng. Đối phương có ý tứ gì nàng trong lòng sáng tỏ nhưng ẩn nơi hỗn tinh huyết vũ đầy trời không thể cứ đơn giản mà bỏ qua, có đôi khi một hạt cát cũng có thể gây tổn thương tìm ẩn.
" Bên kia có giao chiến Thiên ca xa, Nguyệt Minh chúng ta có nên qua xem thử một chút "
Ngay lúc, Thu Nguyệt Minh còn miên man nàng cũng nghe thấy những tiếng động hỗn loạn đằng xa, bởi vì không nghĩ nhún thân vào hiểm cảnh nên cũng mặc kệ. Động tĩnh này rất có thể là của ba người vừa rồi, người kêu Tam bảo mặc dù làm Thu Nguyệt Minh có chút hứng thú bộc phát nhưng cũng không đến mức cường.
" Vũ công tử ý ngươi thế nào "
Thu Nguyệt Minh nghĩ là nên thuận theo nguyên tác quăng khối lửa bỏng tay này lại cho nam chủ. Trong suy nghĩ nàng có nhiều thứ cần được tiếp tục lĩnh giáo ở thế giới thần quái này.
" Giao chiến không lợi chỉ hại thả mình vào dòng nguy hiểm là chuyện nhất nhất không làm. Nhưng cứ mặc mà rúc vào một chỗ cũng không phải cách tốt." Vũ Hạo Thiên biểu cảm quanh năm luôn nhất quán ôn hòa tiếng nói cũng thật trầm ổn đặc biệt luôn giữ thêm phần thâm ý còn lại là nhờ ngươi tới đón.
" Thiên ca ca ngươi đang hồ ngôn a. Cái gì mà nguy hiểm chẳng phải chỉ cần đợi đám người kia tương sát chúng ta đem kẻ thắng một đao hạ không phải tốt sao." Sở Nhan lần đầu tiên phản ứng lại lời nói của Vũ Hạo Thiên còn rất cau mày không vui nhìn đến.
Được ba cái nhịp chân nàng đã rất nhanh thu lại đưa tay che mặt.
" Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì ta nói sai sao a, đừng nhìn nữa " Sở Nhan không chịu được hai ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào mình rất muốn chốn nhưng vì nghĩ mình nói cũng không có sai chỗ nào nên đành thẳng người, bàn tay che mặt cũng lấy xuống ánh mắt hung tợn mà trừng lại hai người kia.
Thu Nguyệt Minh có chút muốn cười nhưng vì không nghĩ sẽ như vậy cười lên chọc Sở Nhan sinh khí đành nhẹ kéo khóe môi:" Ta không nghĩ Sở Nhan ngươi cũng nghĩ ra được không tồi ý nhất có thể giảm bớt tổn hại "
Bởi vì lễ nghĩ cũng không thể nói quá thẳng thắn tuy đã đi chung một khoảng thời gian nhưng Thu Nguyệt Minh biết chân chính bằng hữu đối với các nàng còn rất xa, hiển nhiên Vũ Hạo Thiên không ngoài suy nghĩ hai bên đều cảnh giác rất cao với đối phương, chỉ Sở Nhan muội muội tâm tư thanh thuần rất tri kỷ mà nói ra mục đích chung.
Về phần lương tâm cắn rứt thì không cần thiết nhắc đến giữ mạng là điều ưu tiên.
" Cũng không thể để tàn cuộc chúng ta cũng phải mau đến phải tạo cơ hội rèn luyện. "
Vũ Hạo Thiên cũng cười cười đáp
" Nguyệt Minh ngươi ghét bỏ ta ngốc tử " Sở Nhan tức giận nhìn Thu Nguyệt Minh bộ dạng xoắn tay áo định nhào đến.
- " không có ta đây là đang khen ngươi, ngốc tử làm sao biết mình được khen phải không"
Thu Nguyệt Minh rất có thâm ý mà cười.
Nhìn nụ cười nhẹ của nàng Sở Nhan có chút khó tin, băng tan a tức giận ban đầu bị cảm xúc bất ngờ này làm cho tiêu tán. Sở Nhan phải gọi là chố mắt nhìn chằm chằm sợ mình bỏ qua giây phút tươi đẹp này.
Thu Nguyệt Minh cũng nhận thấy cũng không keo kiệt cho ngốc tử một cái búng tay giữa trán nàng.
- " a đau ngươi búng ta làm gì "
Xoa trán tiểu thư ngạo kiều mắt cao hơn trời đã trở về lại có chút không tin mình thế mà nhìn phát ngốc Thu Nguyệt Minh nhiều lần.
- " ngươi cũng nhìn ta làm gì."
- " nhìn ngươi thì làm sao có mặt ta nhìn ngươi cũng không sứt mẻ miếng thịt nào "
Thu Nguyệt Minh "...." Tính khí bọc phát thanh tỉnh cũng rất nhanh a. Không đấu nữa nàng sợ phiền.
- " Vũ công tử ngươi không phải nói mau đi sao "
Vũ Hạo Thiên im lặng nhìn hai người nãy giờ bị điểm đến cũng rất hữu hảo mà xoa dịu bầu không khí:" Hảo, Sở Nhan muội đi theo Nguyệt Minh cô nương ta đi phía trước tham thú một chút tình hình nhớ kĩ không được gây động tĩnh quá lớn chọc người chú ý "
Đến chính sự Sở Nhan lập tức thu liễm tính khí tâm trạng tốt tốt mà đi đằng trước.
Thu Nguyệt Minh ".... "
Vũ Hạo Thiên "...."
Nhìn nhau, nàng đang cao hứng cái gì a không phải mới bốc hỏa. Thấy được nghi hoặc của đối phương biết mình cũng không có câu trả lời hai người cũng một trước một sau theo chân.
" Sở Nhan chậm một chút...."
Khác hẳn không khí nhiệt huyết bên kia, bên này hình dung chỉ có thể hai chữ chiến trường. Khu rừng bị đục khoét khắp nơi đều đều là vết dao kiếm chém đến. Không ngoài sở liệu Thu Nguyệt Minh đám người bị vây công không ai khác là ba người Dịch Vũ Nhất.
Dịch Vũ Nhị che cánh tay bị chém đứt ngồi phịch xuống máu rất nhanh đã nhiễm đầy y phục hắn. Cơn đau đã không còn có thể hình dung ánh mắt dần nhòa đến, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng nhịp tim không chống đỡ mà bang bang nhảy động. Trước khi ý thức bị tước đi hắn vẫn luôn mê man suy nghĩ một thời chơi bời liêu lõng chọc phụ mẫu tức giận nháo nhào đến cả nhà không yên đuổi hắn ra đi lại nghĩ đến kẻ đã khiến hắn rơi vào hiểm cảnh lúc này.
Dịch Vũ Nhất nhìn người đi theo mình từ nhỏ đến lớn quẫn uất bỏ mạng. Khuôn mặt tương tự bản thân mang theo đôi mắt đầy tia máu căm phẫn nhìn đến khi con ngươi bất động. Nội tâm Dịch Vũ Nhất chết lặng lần đầu tiên hắn thấy khủng hoảng chưa từng có. Như làn sóng ầm ầm đổ vỡ hắn lết thân mình về phía trước mới phát hiện tứ chi đã cứng đờ không thể di chuyển. Nước mắt đã rất nhanh rơi xuống Dịch Vũ Nhất xách lên thanh kiếm chống đỡ toàn thân vết máu căm hận lao đi đầu óc chỉ còn lại ánh mắt trước khi chết của Dịch Vũ Nhị.
" Ngươi trả mạng cho đệ đệ ta."
Dịch Vũ Nhất như thú phát cuồng lao đến kiếm không chiêu liều mạng chém loạn.
Hai người bên này đang song phương đối đầu bị Dịch Vũ Nhất hỗn chém dần tách nhau ra. Tam bảo thấy tên điên kia vẫn bất chấp tiến lên, nắm cổ áo hắn kéo về.
" Ngươi buông ra ta phải báo thù cho Nhị"
Nhận thấy hắn đã hoàn toàn mất khống chế Tam bảo gõ một cái sau ót Dịch Vũ Nhất không phòng bị đã ngã úp xuống mặt đất ngất đi.
Lai xoay người lắc lắc cổ tay chống mất nhìn qua.
Bởi vì mặt nạ Lam Kha Nghi không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt người phía trước đương nhiên đối phương cũng như vậy.
" Ngươi giết hắn cũng không sợ khi thoát ra bị truy sát mặc dù hai tên vô dụng này không tích sự nhưng thân thế không nhỏ"
Lam Kha Nghi rất có hứng thú châm chọc không nhiều người có thể đánh tay đôi với nàng đương nhiên vui vẻ.
Xoẹt ~ tiếng xé rách sắt bén lướt qua bên tai Lam Kha Nghi nàng mắt cũng không chớp tiếng nói mang theo ý cười nhưng đấy mắt hiện lên phần lạnh lẽo.
" Ra đi rúc cùng một chỗ các ngươi không thấy nghẹt sao."
Lại có tiếng động sột xoạt của của lá cây ba bóng người theo hàng mà ra đến.
Thu Nguyệt Minh không bất ngờ khi mình bị phạt hiện nàng biết thực lực đối phương rất sâu. Có chứ tiếu nuối ý tưởng đâm loạn không thành thật.
Khi nhìn thấy toàn thân áo trắng nữ tử đứng đối diện Tam bảo Thu Nguyệt Minh cảm giác mình đã gặp qua người này.
" Chủ Nhân là nữ chủ Cẩn Hạ Thần"
Như biết Thu Nguyệt Minh rối rắm hệ thống đã im lìm mất tăm bỗng trỗi dậy tri kỷ trao thông tin.
" Không giống đi "
Thu Nguyệt Minh âm thầm quan sát thân hình mảnh khảnh tinh tế mặt nạ lam bích che giấu gần hết khuôn mặt chỉ lộ ra khéo môi hồng nhạt. Lại một lần nữa so sánh người trước mắt với nữ chính ngu ngốc trong nguyên tác. Thiên a, không khớp ta nhìn kiểu nào cũng thấy rất tương phản nếu giống thì chỉ ngoại hình miêu tả có một chút nhưng đến cả mặt cũng không cho coi thì thật khác biệt.
" Ngươi xác định nàng là Cẩn Hạ Thần "
" Chủ nhân, ngài đang hoài nghi ta bị lỗi thông số xác nhận ngươi trước mắt là" bạch liên hoa yêu kiều xinh đẹp thỏ trắng người gặp người thích (Yến Vũ muôn hoa, Thần tiên hạ cẩn) Cẩn Hạ Thần ".
"Khoang, ngươi đóng khung làm gì đừng nói đó là tên thật của nữ chủ "
" Phải a ngài thật giỏi "
Thu Nguyệt Minh "......."
Nhân sinh chưa từng khó khăn như thế. Nếu thật thành game thì tên này phải thật che lấp nửa màn hình.
Có điều Thu Nguyệt Minh không biết cái tên nàng cho là dài chỉ đứng ở tầm trung trong danh sách các tên của tác phẩm.
Hệ thống hiện tại tri kỷ không tiếp tục đả kích thế giới quan Thu Nguyệt Minh bắt đầu im lặng biến mất.
Thu Nguyệt Minh thu tâm tư nhìn tình thế dằn co trước mắt cũng không còn tâm tình quan sát ai ai chỉ im lặng chờ đợi.
" Không tệ rất có tư vị thế nào ai lên trước, không thì quần đấu ta không ngại. "
Lam Kha Nghi ý cười treo bên môi ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng người đánh giá. Dừng ngay chỗ Thu Nguyệt Minh nhìn trong hông nàng.
" không phiền đưa lại thanh đao kia cho ta chứ vật cũ mất cũng rất tiếc "
Lam Kha Nghi lại tiếp tục " Mà không vội cô nương sớm muộn cũng không còn có thể giữ nó, bằng không ngươi đưa tay trước ta sẽ hảo hữu cho ngươi nhắm mắt đẹp một chút. "
Thu Nguyệt Minh mắt điếc tai ngơ không để ý, nữ nhân này nói chuyện ngã ngớn không coi ai ra gì nàng cũng không buồn coi nặng nàng ta tầm mắt chăm chú quan sát động tĩnh tất cả.
Ngược lại, Sở Nhan đã bị kích thích đến tiểu thư thi triển võ mồm đại pháp lớn tiếng mắng chửi, kể cả Vũ Hạo Thiên bên cạnh cũng mặt ý cười sắp đến bầu không khí vì tiếng mắng chửi của nàng mà bị khuấy động không ít. Lam Kha Nghi lần đầu tiên diện khiến kiểu người nàng cũng thành thật phát ngốc vài giây bị lời lẽ sắt bén của Sở Nhan mà lửa giận bốc lên bừng bừng nghẹn đỏ mặt xoắn tay áo mắng lại.
Ba người "...."
Thu Nguyệt Minh không nghĩ tới Sở Nhan còn ra chiêu này âm thầm khen ngợi tiểu thư một câu, nghĩ sắp tới nên trách xa nàng một chút.
Lam Kha Nghi lửa giận bùng đến xách kiếm lao vào Sở Nhan.
Vũ Hạo Thiên sớm có phòng bị chặn lại kiếm chiêu của nàng.
- " mắng không lại muốn động thủ tới a bổn tiểu thư không sợ có gan thì qua đây"
Ba người rất nhanh quần đấu, Thu Nguyệt Minh vẫn luôn chăm chú động tĩnh Cẩn Hạ Thần mắt thấy nàng cũng không có ý muốn giao tranh chỉ đứng một bên nhìn đến, Thu Nguyệt Minh không phí tâm tình trông nàng phụ giúp hai người bên kia chỉ lâu lâu ngó qua nhìn lại.
Sở trường Thu Nguyệt Minh không phải kiếm mà là đao nhỏ nàng cận chiến tốt lại rất linh hoạt dẻo dai chiêu thức lại là được học từ hiện đại, mang đến Lam Kha Nghi nhìn lần tổn hại.
Chiêu thức Lam Kha Nghi thi đến lấy cương làm chủ nàng cũng rất giỏi phòng bị có thể nói là không chút khe hở. Thu Nguyệt Minh nhìn nhận nữ nhân này quả thật có bản lĩnh mặc dù bị vây công nhưng đối chiêu vẫn lưu loát hoàn mỹ. So hơn trăm chiêu hai bên vẫn không tách ra Thu Nguyệt Minh nhìn Lam Kha Nghi không chút thở dốc tiếp tục lao tới.
- " Vũ công tử kéo Sở Nhan lại ".
Thu Nguyệt Minh bỗng hét lên, Vũ Hạo Thiên không kịp suy nghĩ cũng đã làm theo nàng kéo Sở Nhan đứng tại chỗ.
" Huynh kéo ta làm gì " Sở Nhan có chút bất mãn cau mày.
" Nguyệt Minh ngươi điên rồi sao "
Vũ Hạo Thiên cũng mạc danh kỳ lạ:" Nguyệt Minh cô nương định làm gì?"
" Không nghiêm trọng ta chỉ muốn có cơ hội lĩnh giáo vị cô nương này"
Lời nói vừa đến không khí có chút im lặng, đầu mọi người đều hiện lên câu" ngươi có chắc mình không đùng nhầm gốc cây." Không đây là Sở Nhan nghĩ.
Lam Kha Nghi tựa tiếu phi tiếu nhìn Thu Nguyệt Minh rất có hứng thú nhướn mày
" Ngươi đến "
Thu Nguyệt Minh vẫn không nhìn lấy đối phương nửa con mắt đi tới một thân cây cắm lên thanh dao nhỏ của Lam Kha Nghi.
- " ngươi thắng vật hoàng chủ, ta thắng nó là của ta"
Lam Kha Nghi cau mày " vì cái gì ta phải giao ra vốn dĩ nó là của ta"
- " mạng " Thu Nguyệt Minh không nhanh không chậm bồi thêm một câu
" Thắng không lấy mạng "
Hai người bên cạnh đều kinh ngạc đơ người không nghĩ đến Thu Nguyệt Minh thường ngày không màn thế sự lại bộc phát hứng thú.
Lam Kha Nghi cười vang đáp:" Được, Thắng không lấy mạng nhưng ta muốn một người hầu"
" Được "
- " Vũ công tử cảm phiền cho ta sử dụng vũ khí này một lúc "
Vũ khí nàng cầm giết quái ban nãy vẫn buộc trong người.
" Nguyệt Minh cô nương xác định"
Vũ Hạo Thiên có chút lo lắng nhìn nàng.
Sở Nhan bên cạnh cũng rì rầm lại đây " Nguyệt Minh ngươi không bị gì đi sao tự nhiên lại nháo nhào đòi tỷ thí với nàng lỡ như ta nói lỡ như ngươi bị bắt làm người hầu thật thì sao a "
- " tiểu thư ngươi lo lắng cho ta sao yên tâm ta sẽ kéo ngươi đến phụ một tay "
Tâm trạng Thu Nguyệt Minh bình thảng như không có gì phát sinh rất có hứng thú nói nhiều vài câu với Sở Nhan.
" Ngươi dám đến ta cũng sẽ đến ngươi nếu không được thì cứ để ta thay ngươi gỡ nợ" Sở Nhan ngược lại không nháo nhào rất bằng hữu mà chính kinh thề thốt.
Vũ Hạo Thiên bên cạnh xem như nhìn rõ biểu muội hắn đã hoàn toàn coi Thu Nguyệt Minh là bằng hữu đối đã không thể làm gì khác ngoài gật đầu phụ họa theo nàng.
Thu Nguyệt Minh có chút phất tạp mà nhìn. Không đáp trả hai người quay đầu đi.
- " có thể bắt đầu "
Thu Nguyệt Minh rúc đoản đao ben hông ánh đao sắn bén cầm lên đẹp đẻ lại chắc tay.
Lam Kha Nghi bắt đầu trước chầm chậm đi đến nàng sử dụng là kiếm dài bộ pháp đi đường cũng được học ra rất nhuần nhuyễn. Kiếm chiêu tung ra bao phủ hai ngươi là ngươi thủ ta công làn gió từ sóng kiếm chém đến vạt áo lam sắc tung bay. Đoản đao Thu Nguyệt Minh cằm hướng mũi dọc theo khuỷu tay đỡ những đòn tấn công trí mạng, nàng muốn công sẽ hướng mũi đao ra ngoài thủ pháp điêu luyện chậc một nhịp có thể gây trí mạnh.
Lam Kha Nghi trong lòng âm thầm tán thưởng cô nương trước mắt không đùa được. Kiếm chiêu tăng thêm phần sát khí nhất nhất đều đánh vào bộ vị yếu nhất của cơ thể. Lợi dụng độ dài của kiếm thân hình nàng nhanh nhẹn đảo xung quanh Thu Nguyệt Minh dùng mũi kiếm chém đến gió không ngừng thổi. Thu Nguyệt Minh càng kéo đến khoảng cách đã bị Lam Kha Nghi thi triển bộ pháp tránh xa tung chiêu như quỷ ảnh áp thế Thu Nguyệt Minh trong vòng vây nàng. Đoản đao trong tay không ngừng vụt khéo léo tránh đi phần lớn tổn thương. Thu Nguyệt Minh tung quả mù nhắm cán dao vào mũi kiếm chém đến làm Lam Kha Nghi một trận run động, nàng nhanh chóng bắt lấy cơ hội đối phương không chú ý đâm đến cánh tay cầm kiếm. Nhưng chớp mà Lam Kha Nghi chuyển đổi từ phải sang trái thanh kiếm được mài hai bên sắc nhọn xé gió cuốn đến.
Phải trái hai tay nàng trao đổi kiếm mục đích cũng là làm đối phương khó phòng mà kết liễu. Thu Nguyệt Minh kinh ngạc không nghĩ đến nàng có thể sử dụng hai tay lở nhịp mũi kiếm Lam Kha Nghi đã xoẹt sau bả vai và khuôn mặt nàng. Máu tung đến may mắn không sâu không đến nỗi hủy dung, bả vai mặc dù được tầng tầng y phục bọc lại cũng không tránh được sóng kiếm máu tươi bắn ra thấm ướt một mảnh.
Làn da trắng nõn bị máu tươi nhiễm đỏ bắt mắt người nhìn. Thu Nguyệt Minh không chút để ý tâm trạng phấn khích cằm chặt thanh đao sung trận. Tránh né đối phương qua lại nàng nhanh chóng bắt kịp nhịp độ đoản đao mang khí thế nghịch thiên lướt một đường máu sau lưng Lam Kha Nghi. Linh hoạt, dẻo dai hô hấp bình ổn giữ vẫn tâm lý, cước bộ nàng theo dần bắt chước bộ pháp Lam Kha Nghi mà di chuyển thắt lưng như bạch hạt tung cánh nhanh nhẹn lướt đến.
Đoản đao khí thế áp đảo xung quanh tiếng leng keng không dứt Lam Kha Nghi tung chiêu như bị lọt vào ma võng chém vào không khí từng đợt khí lạnh ập đến sống lưng nàng thanh kiếm đảo loạn vòng phía sau chém đến, không trúng nàng hoảng hốt.
" Ta ở đây "
Keng ~ thanh kiếm trong tay Lam Kha Nghi bị chém bay tay nàng bắt đầu rung rung không ngớt, một phần đoản đao mất đầu kề sát vào cổ. Hàn khí nháy mắt bao bọc Lam Kha Nghi như t mình trong lòng sông băng cả ngươi rét run lợi hại bản năng đưa tay lên giữ chặt.
" Đừng động, ta không giết ngươi "
Lam Kha Nghi quả nhiên không động nàng mắt sức rủ xuống.
Thu Nguyệt Minh rụt đao lại, đoản đao đã không ra hình dạng ban đầu trước ngắn nay còn ngắn.
" Ngươi thua "
Lời phán quyết lạnh băng xối thẳng vào đầu Lam Kha Nghi.
Nàng im lặng vài giây mới nhỏ giọng nói:
" Chủ nhân "
Tiếng nói thều thào của Lam Kha Nghi cũng xối thẳng vào đầu Thu Nguyệt Minh một cái hệ thống kêu ta chủ nhân được rồi danh từ này không nên đại trà đi.
Dù vậy nàng cũng không phản ứng rút thanh đao chiến thắng cắt một mảnh thân cây vừa đủ dùng dây buộc lại bỏ thanh đao vào. Làm xong mọi thứ nàng đi tới trước mặt Vũ Hạo Thiên áy náy nói xin lỗi với người kia
" Không sao chỉ là vật ngoài thân Nguyệt Minh cô nương không cần khó xử."
" Phải a Nguyệt Minh ngươi không mau chóng xử lý vết thương còn so đoi chuyện này làm gì tức chết ta "
Sở Nhan tuy nói cay độc nhưng khoé miệng đã vui đến không thể vui hơn còn phải hỏi là rất tự hào Thu Nguyệt Minh bằng hữu.
Sở Nhan rắc chút thuốc lên miệng vết lại cắt một lớp vải mỏng băng bó cho Thu Nguyệt Minh.
Quá trình đều là Sở Nhan cảm thán ngươi thật lợi hại, đánh bại nữ nhân kia còn xém giết đến nàng. Khen đến Thu Nguyệt Minh cứng đờ cả người không tự nhiên chỉ có thể mắt lạnh liếc nàng.
Ngươi xác thực rất phiền!!!
Vẫn là bỏ mặt Sở Nhan tính khí nặng lại cho Vũ Hạo Thiên dạy dỗ nàng còn việc phải xử lý.
_________
20/8/2022
Mình dò lại tìm được mình nhầm lẫn tên nhân vật đã sửa lại
Hạo Vũ Thiên=> Vũ Hạo Thiên
Haha đã vượt 3500 từ ta thật giỏi mình không muốn mình dùng phương pháp quản báo rầm rộ để lộ đứa con nhỏ này, đều tự nhiên mà đến mong mọi người có thể tiếp tục đi theo mình đến cuối đường có thể sẽ rất lâu rất lâu và rất nhiều không xuông sẽ. Nhưng biết làm sao đây đã chấp nhận sẽ sinh ra thì phải nuôi cho mập nha...
Ngủ ngon ♪~(´ε`)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.