Nguyên bản cảm thấy kỳ nghỉ dài đằng đẵng, dĩ nhiên nhanh như vậy đã kết thúc.
Chu Khuynh Vãn hậu tri hậu giác chậm rãi về phòng.
Chu Hành nhìn cậu dáng vẻ thất hồn lạc phách, nhíu mày, nhắc nhở, "Em đừng quên uống thuốc, ngày mai ba về rồi."
"Em biết."
Chu Khuynh Vãn đạp lên một bậc cầu thang, quay đầu nhìn về phía anh, đứng trên bậc thang, âm thanh hơi tăng cao, hỏi: "Anh ấy có nói gì không?"
"Ai?"
"Lý Khí... Bạn của anh, anh ấy thấy em sinh bệnh, có nói gì không?"
Chu Hành thở dài, đối Chu Khuynh Vãn nói: "Em chờ một chút."
Hắn đi tới phòng khách, từ phía dưới bàn trà lấy ra một cái hộp. Chu Khuynh Vãn nhìn động tác lại nghe Chu Hành nói: " Bên kia phòng làm việc của Lý Khí xảy ra chút chuyện, cho nên cậu ấy nhất định phải trở về, trước khi đi, cậu ấy có đến bệnh viện thăm em, đây là quà cậu ta chuẩn bị, bảo là muốn tặng cho em."
"Ca, sao anh không còn sớm lấy ra đưa em." Chu Khuynh Vãn mở to mắt, kinh hỉ vạn phần.
Chu Hành liếc cậu, thầm nói: "Ca ca đây chính là muốn nhìn một chút bộ dạng em vì hắn cúi đầu ủ rũ đấy thì sao."
Chu Khuynh Vãn không nghe rõ anh trai đang nói gì, ôm hộp quà, ngửa đầu cười hỏi: "Ca, anh nói cái gì?"
"Không có gì, về phòng mở xem quà của em đi."
Chu Khuynh Vãn nhấc chân chạy lên lầu, Chu Hành không nhịn được hô to, "Em đi chậm một chút."
Chu Khuynh Vãn không nghe thấy, vui cười hớn hở ngốc hề hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thuan-thu/3923120/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.