11
Bàn tay đang đánh bài của tôi run lên, đầu óc quanh quẩn nghĩ tới câu nói kia của hắn, có cho ăn không?
Chơi thêm hai ván, mắt tôi sắp không mở được ra nữa rồi.
Thẻ bài cuối cùng được đánh ra, tôi giống như vừa hoàn thành một việc gì đó lớn lắm, vươn vai một cái.
"Có thể.... Không chơi nữa không?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
"Thêm một lúc nữa đi."
"Tôi buồn ngủ rồi."
Nhìn ánh mắt mấy người bọn họ ai nấy đều tràn đầy năng lượng, tôi thật sự sợ luôn.
"Buồn ngủ? Ngủ?" Một nam sinh nhìn tôi, lại nhìn sang Châu Quyện, lời vừa định nói ra lại nuốt ngược trở lại.
"Được chứ, đương nhiên là được...."
Mấy tên con trai kia liền hiểu ý lập tức đứng dậy.
Tôi!!
Bọn họ hình như hiểu nhầm gì đó rồi.
"Không phải, các anh hiểu nhầm rồi."
"Bọn tôi hiểu, bọn tôi hiểu..."
Tôi khóc không ra nước mắt.
Tôi quay đầu nhìn Châu Quyện, hắn vẫn như cũ không hề có chút dao động, đương nhiên càng không có ý định giúp tôi giải thích.
"Hiểu còn không mau biến đi."
"Được được được, đúng là trọng sắc khinh bạn." Mấy người đó đến cả áo cũng không kịp lấy liền đi ra ngoài.
"Tiền khi nào thì mày đưa cho bọn tao?" Một tên không cần mạng hỏi.
"Tao chơi mạt chược khi nào thế? Hỏi tao đòi tiền?" Châu Quyện ngồi phía bên kia cười nhẹ.
Tôi.....
"Châu Quyện, không phải, mày như này... bọn tao cũng đâu thể đòi tiền con gái người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-thu-bat-quyen/2839950/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.