Chương trước
Chương sau
Tiếng gió nổi lên bốn phía, Hoàng Sa Phi Dương.

Quay về bản đồ đại mạc cổ, chỉ trong một lát đại mạc trống trải này đã đứng đầy người, trên đỉnh đầu tất cả mọi người đều mở đỏ.

Hai bên giằng co, quân số hai bên tương đương nhau, một cuộc đại chiến vận sức chờ phát động.

Trước mặt hai đội binh mã, cũng có một nam tử đang đứng, chỉ là nam tử mặc thanh sam này, tuấn tú cao lớn, những lại tạo cho người ta một cảm giác rất bỉ ổi, rất thô tục.

"Này! Tây Hồ! Bây giờ nếu ngươi hãy ngoan ngoãn cầu xin lão tử tha thứ, lão tử sẽ suy nghĩ đến chuyện giết ngươi ít đi mấy lần.”

Người nói chuyện là Xích Long, trong tay hắn cầm một cây đao, rất hả hê nhìn Tây Hồ. Vì lần đại chiến này , hắn cố ý tiêu hết cả tiền vốn đập tất cả các vũ khĩ lên, tổn thương +13 .

Hắn và Mị Song đã sớm thương lượng xong, lát nữa đánh sẽ có sáu người xông lên đem hắn và Tây Hồ vây vào giữa, cho dù thao tác của Tây Hồ có khá đến đâu, cũng không thể đồng thời đánh được một lúc bảy người!

Vừa nghĩ tới, lát nữa hắn có thể giết được Tây Hồ, là trong lòng của hắn đã rất thỏa mãn rồi. Nên lúc này hắn đã không nhịn được nói ra những lời nói khiêu khích.

Tây Hồ đối với những lời nói khiêu khích của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng lại nhanh chóng liếc nhìn hồng danh chằng chịt phía sau hắn, ước tính nhân số của đối phương, qua một lát đã nắm chắc được mấy phần..

Thanh Sơn Bạch Lang đứng ở bên cạnh Tây Hồ không nhịn được, nhảy ra làm động tác giơ ngón giữa: “Ngươi đừng nói nhảm nữa!Cẩn thận lát nữa ca đây luân bạch tên cặn bã nhà ngươi bây giờ.”

"Đúng vậy đúng vậy! Lão Nhị ta ủng hộ ngươi luân bạch hắn!" Tiêu Sái theo sát sau lưng Thanh Sơn dò cái đầu ra ngoài, hướng Xích Long so ngón tay cái hướng xuống.

"Mẹ kiếp!" Xích Long giơ đại đao lên, nhìn tư thế như muốn lao thẳng về phía Tiêu Sái, nhưng lại bị người ngăn lại.

"Gấp gáp cái gì?" Người tới chính là Mị Song, nàng liếc Xích Long một cái, ở trong kênh tán gẫu phun một câu: "Ngươi muốn phá hư kế hoạch của chúng ta sao?" Cái tên phế vật không làm được việc gì ra hồn này!

Nói xong, dùng ánh mắt vừa yêu vừa hận nhìn nam tử tuấn tú áo xanh ở phía đối diện.

Xích Long vốn dĩ bị Thanh Sơn giễu cợt như vậy trong lòng đã nghẹn một cục giận, không ngờ cô gái bên cạnh này lại không giúp hắn, trong lòng càng lúc càng bốc lửa. Nhưng dẫu sao hắn cũng không phải người ngu, tất nhiên biết chuyện gì nên làm chuyện gì nên nói.

Vì vậy hắn cười hắc hắc mấy tiếng: "Đúng đúng, ngươi nói cũng đúng, ta toàn bộ nghe lời ngươi!"

Mị Song hừ lạnh một tiếng: "Lát nữa người của chúng ta vây đám người bên kia lại, ngươi nhớ dẫn Thu Thiên đi đó!” Dám cùng nàng tranh nam nhân? Không có cửa đâu!

"Vậy Tây Hồ thì sao?" Xích Long ngẩn người, ngày hôm qua không phải đã bàn bạc tốt là vây quanh Tây Hồ sao? Vây quanh cũng không giết hắn, cô gái này có chủ ý gì?

"Không cho phép ngươi động vào một sợi tóc nào của Tây Hồ!" Nàng muốn Tây Hồ nhìn Thu Thiên chết ở trước mắt mình, cho hắn biết không có gì có thể ngăn cản được nàng.

Xích Long vâng vâng dạ dạ đồng ý, vẻ mặt nịnh hót khiến Mị Song rất hài lòng. Nhưng thật ra trong lòng hắn lại có tính toán khác, không cho hắn đụng vào Tây Hồ? Cô gái này nghĩ thật là hay!

Qua một hồi đánh nhau, quang cảnh đao kiếm hỗn loạn, cũng không biết sẽ diễn ra như thế nào.

Hai bang bang chiến, người đầu tiên bị giết chết nhất định là thầy thuốc cùng một số cá nhân thao tác tốt, đây là chuyện thông thường, huống chi không giết Tây Hồ, thì có thể bị Tây Hồ giết lại, dù sao thao tác và thực lực của người kia hắn hiểu rõ.

Chỉ cần vừa nghĩ tới mình từng bị hắn dùng làm bia luyện kỹ năng, thì hắn liền hận không thể giết người kia 100 lần, không! 1000 lần!

Bên kia, Vạn Năm cũng đang nói chuyện riêng với Tây Hồ: "Tây Hồ, lát nữa khai chiến ngươi dẫn người của ngươi chạy ở phía sau cùng, ta với ngươi đổi vị trí.”

Nhìn thấy Tây Hồ không trả lời, Vạn Năm tranh thủ thời gian giải thích: "Chúng ta ở trong bang K có một do thám, mới vừa biết kế hoạch của bọn họ." Tiếp sau đó Vạn Năm đem hết tất cả kế hoạch bao vây Tây Hồ của bang K nói ra.

Tây Hồ nhẹ nhíu lông mày: "Oh?" Muốn phái sáu người bao vây hắn? “Hắn” thật để mắt đến một ngọc phiến thư sinh như hắn.

Đây cũng là điều nằm trong dự liệu của hắn. Nếu như người mà bọn họ giết đầu tiên là Tiêu Sái, thì cuộc chiến này căn bản không cần đánh; có thể thấy được nhóm người này có chút năng lực suy tính.

Tây Hồ nhếch môi cười, gửi cho Vạn Năm một động tác tay; điều này làm cho Vạn Năm thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Hắn thật đúng là sợ một thanh niên nhiệt huyết như Tây Hồ vậy, mãnh mẽ yêu cầu xông lên đầu tiên, sáu người vây hắn, cho dù hắn có chạy nhanh đến mức nào, thì cũng khó có thể địch lại bọn chúng.

Nào biết hắn mới vừa thở phào một cái, đã nhìn thấy Tây Hồ gửi đến một câu: "Bảo vệ tốt Thu Thiên." Nói xong, liếc nhìn ở đội ngũ phía sau Thu Thiên.

Mặc dù bên cạnh nàng có ba cao thủ, nhưng Tây Hồ vẫn không yên lòng.

Vốn dĩ không nên để nàng đến, nàng mới cấp 57. Nhưng nàng khăng khăng nói: "Ta nhất định phải có mặt!" Nha đầu này, cố chấp nhất định theo tới, nếu như không phải kỹ năng trốn chạy của nàng không tệ, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.

Nhưng sở dĩ hắn đồng ý với nàng là vì, còn có một điều quan trọng hơn. . . Tầm mắt của hắn dừng lại một lát trên người nữ nhân đối diện, tròng mắt đen thâm thúy có một đạo tinh quang chớp lóe rồi biến mất.

"Ta XX cả nhà ngươi! Bang Lưu Quang XXX!"

"Oa, mọi người mau nhìn, có chó điên đang gọi kìa !"

Người dẫn đầu còn chưa có động tĩnh, bang chúng hai bên đã bắt đầu chiến nước miếng, vũ khí trong tay cũng giơ lên cao. Hơn nữa bốn phía còn một số quái vật từ từ vây tới đây.

Mỗi người đều vận sức chờ phát động, ngay cả lòng bàn tay của Thu Thiên đổ mồ hôi nàng vội vàng xoa xoa lung tung ở trên y phục, cầm con chuột, khẩn trương nhìn màn ảnh.

Không biết là người nào dẫn đầu xông lên đánh về phía quái vật. Ánh sáng kỹ năng lóe lên, ngã xuống không chỉ có quái vật, mà còn có bang chúng của Tử Thần nữa.

"Đại gia ta giết hết đám nữ nhân bên bọn mày!" Một đám người chơi bên bang Tử Thần chỉa mũi nhọn vào một MM trong bang Lưu Quang, từ rất xa phát ra mấy đạo ánh sáng, bắn thẳng về phía trái tim MM đó.

Dường như là đồng thời, MM này vừa mới ngã xuống, một ánh sáng màu trắng bạc vẩy lên trên người nàng, trong nháy mắt đã được Tiêu Sái cứu sống lại.

Lưu quang * Thương quân: "Mẹ kiếp! Ngay đến cả nữ nhân cũng giết! Có bản lãnh thì xông vào đám nam nhân như chúng ta đây này!"

Ca chơi vì tịch mịch: "Tiểu MM xinh đẹp như hoa của chúng ta mà ngươi cũng dám động! Có phải là nam nhân hay không vậy!”

Mục Mã Nam Sơn: "MM Lưu quang đừng sợ, lão tử sẽ bảo vệ các ngươi!"

Đại thẩm: "Nam Sơn ngực, ngươi lại chủ động muốn giúp ta ~~ ta thật sự rất vui vẻ."

Tử Thần và K căn bản không để ý tới những lời nói nhạo báng bên này, soàn soạt soàn soạt rất nhiều cung tiễn bước ra, nhìn bộ dáng như muốn xuất thủ.

Bên này Tây Hồ nháy mắt một cái, chúng nam đều hiểu ngầm trong lòng.

"Các huynh đệ! Lên ...!" Thanh Sơn Bạch Lang vung tay lên, chỉ thấy tất cả nam thích khách và đao khách trong La Hán Đường và Lưu Quang dũng mãnh xông về phía đối diện.

Trong chớp mắt, Đao Quang Kiếm Ảnh, cả vùng đất cũng lay động, kèm theo đó là từng mảng lớn ánh sáng kỹ năng thoáng hiện, còn bên tai vang lên âm thanh đao kiếm cùng với tiếng chém giết kịch liệt.

Bên bang Tử Thần quả nhiên giống như lời nói của Vạn Năm, vừa thấy máu, lập tức có sáu kiếm khách xông thẳng về phía Tây Hồ, mà Xích Long, lại càng giảo chen lẫn ở trong đám kiếm khách.

Tây Hồ cũng làm theo lời của Van Năm, xoay người chạy về phía sau đội ngũ.

Xích Long vừa nhìn thấy vậy, vui vẻ hẳn lên, Tây Hồ này chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi, hơn nữa đã hỗn chiến, dường như không có ai phát hiện ra Tây Hồ đang bị bọn họ vây đuổi.

Tây Hồ, ngươi hôm nay sẽ chết dươi đao của ta. Đang lúc Xích Long đang đắc ý vênh váo đuổi theo Tây Hồ thì đột nhiên nghe thấy một khiếm khách bên cạnh kêu to: "Mẹ kiếp! Trúng kế!"

Xích Long nghe thấy vậy vội vàng quay đầu lại, thì ra Vạn Năm mang theo hai đao khách, hai cung tiễn bọc đánh ở phía sau bọn họ.

Cha nó! Không trách được bên cạnh Tây Hồ không có ai, không ngờ được bọn chúng lại chạy đến phía sau đánh lén họ!

Hắn hoàn toàn quên mất ban đầu bọn chúng cũng tính ám toán Tây Hồ, Vạn Năm bọn họ cũng chỉ dùng gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Xích Long xì một tiếng khinh miệt, tức giận bất bình nghiêng đầu hướng về phía kiếm khách mà vạn năm mang đến chém một đao, người nọ vốn dĩ máu đã không còn nhiều, sau khi bị hắn chém một đao, lập tức ngã xuống.

Này Vạn Năm cũng là một đao khách, mặc dù không có cây đao mạnh như trong tay Xích Long, nhưng chịu đựng một phút cũng không thành vấn đề. Xích Long muốn lập tức đánh nhanh thắng nhanh, dù sao người này có mạnh đến mức nào thì cũng không mạnh bằng Tây Hồ .

Trên đại đao hơi nước tụ lại tạo thành một vòng xoáy. càng lên càng cao, hai người giằng co, xuất ra hết tất cả các tuyệt chiêu của mình!

Đột nhiên "Ôi!" Hai tiếng kêu thảm thiết, hai kiếm khách cùng Xích Long đuổi theo Tây Hồ đứng nguyên tại chỗ.

"Không xong! Lão đại! Tây Hồ. . . Tây Hồ. . . Tây"

"Mẹ kiếp, Tây cái P ấy! Đừng phiền lão tử!" Xích Long hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của người bên cạnh, cặp mắt đỏ lên gắt gao nhìn vào Vạn Năm ở phía đối diện.

Hắn là có vũ khí +13, chỉ cần dùng một kỹ năng kim sơn ngập nước thì cái tên Vạn Năm này tuyệt đối sẽ phải rơi một nửa cột máu!

Trong rất nhiều kỹ năng của đao khách, nước ngập kim sơn có lực sát thương lớn nhất, vừa có thể sát thương một nhóm người, có thể giết chết đối thủ một cách hoàn mỹ. Kỹ năng này mặc dù uy lực lớn, nhưng lại làm giảm phòng ngự và chan khí, cũng chính là giảm xuống màu lam.

Khi hai đao khách đồng thời sử dụng kỹ năng này để PK thì lượng máu của hai bên còn có thể bởi vì sinh ra xung đột mà giảm bớt 5%, dưới tình huống như thế, vũ khí càng tốt lại càng chiếm ưu thế.

Những hạt nước trên đại đao của hai người đồng thời gầm thét lao về phía đối phương, trên đỉnh đầu của bọn họ xuất hiện thêm hai đạo ánh sáng mạnh, nhưng rõ ràng, độ tổn thương của Xích Long cao hơn Vạn Năm 13%! !

Qua vài lượt, những hạt nước cuồng dã đã đem hai người bao vây ở chính giữa , Vạn Năm nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào cột máu trên đầu của mình.

Không được! Chỉ là tổn thương bình thường mà cũng đã làm hắn mất đi một nửa máu!

Xích Long âm hiểm cười một tiếng: "Vạn XX, tới đây chịu chết với ông nội ngươi đi!" Choáng nha, giải quyết xong tên này, lão tử sẽ đến ngược Tây Hồ!

Đột nhiên, ở bên trong vòng xoáy vẩn đục đó, nhanh chóng có một bóng người màu xanh đi vào, ngay sau đó chỉ thấy một đạo ánh sáng bạc cùng với ánh sáng bảy màu lần lượt thay đổi ánh sáng từ bên trong vòng xoáy lan ra!

Giống như bầu trời đang u ám đột nhiên có ánh sáng mặt trời chiếu đến, mây đen bị đẩy lui, lo lắng biến mất; ánh sáng này càng cuốn càng khiến người ta sợ hãi thậm chí vòng xoáy này bị cắt đứt thành vô số hạt nước, vẩy xuống xung quang, cuối cùng hóa thành vô hình.

Chuyện này. . . Chuyện này. . . Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Hai mắt Xích Long đờ đẫn nhìn về phía Vạn Năm người cũng đang mờ mịt đứng ở đó không hiểu có chuyện gì đang xảy ra cả.

Chỉ thấy một cây quạt bay qua trước mặt mình, cây quạt này dường như còn mang theo một ít ánh sáng bảy màu.

Theo hướng bay của cây quạt, Xích Long nhìn thấy một nam tử áo xanh đứng sau lưng mình khoảng một thước, hắn ưu nhã giơ tay lên, nhẹ nhàng tiếp được cây quạt, rồi sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Thật xin lỗi, để ngươi đợi lâu."

Có ~~~~ có ý gì vậy?

Xích Long không nhịn được lui về sau hai bước, vội viết chữ vàng ở trong đội ngũ: "Lên! Lên!" Tại sao không ai đáp lại hắn?

Phát hiện có gì đó không đúng lúc này Xích Long mới quay đầu nhìn lại, phát hiện mấy tên thủ hạ đi theo bên cạnh không biết từ lúc nào đã ngã xuống tại chỗ rồi!

"Mau sống lại! !" Bang này đúng là đồ vô dụng!

"Lão đại ~~ không phải chúng ta không muốn sống lại, mà chúng ta đều trúng độc nữa!" Thủ hạ nằm ở dưới đất kêu thảm.

Xích Long nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, con mẹ nó! Đúng rồi! Trên đầu mấy tên này đều màu xanh dương cả..

Đây là kỹ năng mới được gia tăng của cung tiễn thủ, Độc Chi châm vong. Nhất định phải có thầy thuốc cứu mới có thể sống lại được, ngay đến cả ngọc phiến thư sinh cũng không sống lại được! CAO! Thầy thuốc đều chết đi đâu hết rồi! Thầy thuốc bang K! !

"Sao vậy, Xích Long, ngươi muốn tìm thầy thuốc?" Tây Hồ không nhanh không chậm nói, ngoắc ngoắc tay, lập tức từ bên cạnh hắn có hai MM là thầy thuốc chạy như bay tới, khẽ mỉm cười với Xích Long.

Nam tử áo xanh dùng cây quạt chỉ vào Xích Long: "Cứu người."

Cứu. . . . ."Cứu cọng lông mày đó! Tây Hồ ngươi đừng nghĩ rằng lão tử là tên ăn mày!" Đừng tưởng rằng cứu người của hắn, hắn sẽ bỏ qua cho hắn!

Xích Long mới vừa kêu gào xong, hai kiếm khách bên cạnh đã được cứu lên, nhưng trong nháy mắt đã bị làm cho đứng yên.

"Đàng hoàng một chút!" Không biết khi nào hai người này đã trúng chiêu thức trên móng vuốt của một người chơi nam, trên móng vuốt phát ra một luồng sóng quỷ dị màu lục, theo hướng hai kiếm khách vừa được cứu sống đang muốn phản kích.

Vẻ mặt hai người kia lập tức cứng ngắc đứng tại chỗ.

Tây Hồ liếc nhìn hai kiếm khách này, lắc lắc cây quạt, đi về phía Xích Long "Xem ra, thủ hạ của ngươi không cần thầy thuốc."

Xích Long nắm chặt đại đao trong tay, không vào được cũng không lui được.

Rõ ràng nên là hắn đem Tây Hồ ép không có nơi trốn, vậy mà bây giờ thì ngược lại bị người của Tây Hồ bao vây ở nơi này. Khi bọn hắn phóng tất cả các kỹ năng ở xung quanh đây, hoàn toàn không chú ý đến tình trạng quẫn bách mà hắn phải nhận lúc này.

Hắn hung hăng cắn răng một cái, dồn hết sức nuốt thêm thuốc để tăng trạng thái, sau đó giơ đại đao cao lên.

"Tới đây! Tây Hồ, ông nội ngươi hôm nay sẽ chặt đứt ngươi!"

Âm thanh chưa dứt, vô số bọt nước nhỏ một lần nữa từ trong thân đao chậm rãi xuất hiện, càng ngày càng nhiều, vây lượn quanh thân đao quanh quẩn trên bầu trời.

Vạn năm đứng ở bên cạnh dùng thuốc để hoàn lại toàn bộ máu vừa nhận thấy tình hình không ổn, đang muốn xông lên.

Nhưng ngay trong lúc chớp nhoáng này, Tây Hồ đột nhiên khoát tay một cách bén nhọn, cây quạt trong tay bay về phía trời cao, mà hắn cũng bay lên không, nhanh chóng xoay quanh Xích Long.

Ánh sáng bảy màu lúc nãy lại xuất hiện một lần nữa!

Xích Long chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, ánh sáng đâm vào mắt hắn làm hắn không thể nào phân biệt được vị trí của Tây Hồ, vì vậy hốt hoảng di động con chuột, liều mạng muốn tìm phương vị chính xác của Tây Hồ.

Đột nhiên, ánh sáng màu trắng giống như đại đao, xuyên qua những giọt nước, những hạt nước trong nháy mắt tung tóe thành một mảnh, hóa thành không khí.

Xích Long cảm thấy ngực cứng lại, hình ảnh trò chơi lúc này ánh sáng dần dần mông lung, sau đó bắt đầu rõ ràng.

Cuối cùng cảm thấy có thể nhận ra một thân thanh sam của Tây Hồ thì lại phát hiện hắn cùng với mình gần trong gang tấc.

Hay cho một công tử văn nhã, cây quạt trong tay chỉ về trán của hắn mà khóe miệng lại khẽ cong lên, cây quạt hóa thành một đường giống như một thanh kiếm, xuyên thấu qua trán của hắn.

Một giây, hai giây, ba giây.

Xích Long quơ quơ, té ở tại chỗ.

Mà nam tử áo xanh, vẫn cầm cây quạt trên tay, khẽ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chiếu sáng cả đại mạc .

À ừ, tổn thương của đại đao +13, không gì hơn cái này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.