Nắng chiều rọi nghiêng vào sân, trên bàn trà đốt một lò hương, khói nhẹ lượn lờ tỏa ra, xung quanh chẳng có ruồi muỗi nào dám bén mảng.
Một chiếc lá lựu bị gió thổi bay xuống trán cậu bé làm cậu mơ màng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say.
Cậu ngồi dậy trên ghế dài, chiếc lá trên trán rơi xuống, dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, khóe môi còn dính nước miếng.
Bỗng nhiên trong không khí thoang thoảng mùi thơm ngọt quen thuộc, cậu bé lập tức tỉnh ngủ, nhanh nhẹn tụt xuống ghế dài rồi xỏ dép lon ton chạy ra sân.
Yến Thu Sương bưng một bát chè đậu xanh bạc hà ra, thấy Yến Hạc Thanh sải đôi chân mập ngắn chạy đi thì gọi với theo, "Chạy chậm thôi con, coi chừng ngã bây giờ."
"Biết rồi mẹ!" Yến Hạc Thanh dừng chân quay đầu trả lời, sau đó chạy chậm hơn.
Chạy qua hẻm nhỏ phơi đầy chăn mền quần áo trên đỉnh đầu, bóng người đầu hẻm dần hiện rõ trong nắng chiều.
"Ba!" Yến Hạc Thanh hớn hở chạy tới chỗ Tần Lịch rồi thuần thục nhảy lên người anh.
"Bé cưng!" Tần Lịch khom người đỡ lấy Yến Hạc Thanh, dưới cằm anh còn dính bụi phấn, Yến Hạc Thanh giơ bàn tay mũm mĩm trắng nõn ra phủi sạch.
"Cảm ơn bé cưng." Đôi mắt Tần Lịch dưới cặp kính tràn đầy ý cười, bế Yến Hạc Thanh đi vào nhà, "Hôm nay có nhớ ba không nè?"
"Không ạ!"
"Vậy bánh rán thì sao?"
"Nhớ ạ!" Yến Hạc Thanh nói lanh lảnh.
Tần Lịch càng cười to hơn, dưới cằm mọc râu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/3510508/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.