"A Lẫm, mắt cậu bị sao vậy?!" Tới trường, Lục Lẫm ngồi xuống ghế, hiếm hoi lắm mới có lần Sở Tử Ngọc tới trước anh.
Lục Lẫm lấy sách giáo khoa ra quăng lên bàn, "Mất ngủ."
Sở Tử Ngọc kinh hãi, "Cậu mà cũng mất ngủ sao!"
Lục Lẫm chưa ăn sáng nên hơi tuột huyết áp, lấy ra hộp kẹo ngậm thông cổ rồi ném một viên vào miệng, "Sao tớ lại không thể mất ngủ chứ."
Sở Tử Ngọc cười tí tửng, "Hehe, cũng đúng ha."
Chốc lát sau chuông reo, Sở Tử Ngọc về chỗ, học chưa được mười phút thì Lục Lẫm giơ tay xin đi phòng y tế.
Giáo viên hỏi lý do, biết anh bị đau dạ dày thì dặn anh đến phòng y tế nghỉ ngơi cho khỏe, sáng nay không cần về lớp vội.
Sở Tử Ngọc ngờ vực nhìn theo Lục Lẫm, hôm nay Lục Lẫm hơi lạ, đầu tiên là mất ngủ, sau đó là đau bụng.
Cũng không phải Lục Lẫm không thể bệnh, chủ yếu là với tính cách của anh sẽ không bao giờ nói ra, đây là lần đầu tiên xin nghỉ ốm.
Chẳng lẽ đau đến mức Lục Lẫm không chịu nổi sao?
Sở Tử Ngọc rất lo lắng, chốc lát sau giả bộ đau bụng xin đi toilet để chạy tới phòng y tế thăm Lục Lẫm.
Kết quả Lục Lẫm không có ở phòng y tế.
Lần đầu tiên Lục Lẫm trèo tường, dễ dàng đáp xuống đất, băng qua hẻm nhỏ bên hông trường rồi đến ven đường đón taxi.
"Chỗ câu cá gần nhất."
Tuy là lần đầu câu cá nhưng Lục Lẫm lại thuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/3510506/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.