Vợ chồng Yến Triệu sợ Yến Hạc Thanh đổi ý nên canh chừng phòng khách cả đêm để đề phòng cậu bỏ trốn.
Yến Hạc Thanh một mực yên lặng ở ban công.
Kéo tấm màn xanh lại, tạm cách ly mình trong không gian nhỏ hẹp có thể hít thở tự do.
Mấy chồng sách được xếp ngay ngắn trên mặt bàn ban công, cậu không đọc sách mà lẳng lặng nhìn chai rượu trong suốt trên tay.
Trong chai cắm một cành lay ơn trắng sắp nở.
Trong không gian chật hẹp thoang thoảng hương hoa.
Con ngươi Lục Lẫm biến thành màu đen tĩnh mịch, lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác bất lực ngạt thở.
Từng giây từng giây trôi qua, đến mười hai giờ, Yến Hạc Thanh xích lại gần đóa lay ơn đã nở, hít nhẹ mùi hương khiến cậu an tâm kia rồi thì thầm ——
"Yến Hạc Thanh, trưởng thành vui vẻ."
Lúc này Lục Lẫm mới biết giờ là ngày 8 tháng 11, sinh nhật 18 tuổi của Yến Hạc Thanh.
Ngoài quán cà phê, mưa to như trút.
Người đàn ông mặc vest mang giày da mỉm cười đẩy hợp đồng tới, "Đơn giản lắm, ký tên là được rồi, điều khoản nào cũng có lợi cho cậu cả."
Yến Hạc Thanh không trả lời mà nhìn chữ đen trên giấy trắng, rất nhiều rất nhiều chữ, cuối cùng đều biến thành một chữ ——
Sống.
Còn sống.
Dù có dốc hết sức lực cũng phải sống.
Yến Hạc Thanh cầm bút lên, chậm chạp viết tên mình ở chỗ ký.
Viết chậm nhưng nét chữ rất khó coi, xiêu xiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/3510504/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.