Hình như mẹ Lâm nhìn về phía này, Lâm Phong Trí vô thức trốn đến cạnh tường rồi run rẩy nép sát vào.
Cách đó không xa, cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp diễn.
Mẹ Lâm tò mò hỏi: "Tiểu Yến cháu còn nhớ chuyện lúc đó không? Rốt cuộc là sao vậy, cháu thật sự không thích dì nên mới trốn sao?"
Tim Lâm Phong Trí đập mạnh đến nỗi đinh tai nhức óc, ngón tay y bám vào mép tường, móng tay trơn láng bấu chặt vách tường.
Là trốn sao?
Phải không?
Yến Hạc Thanh...... lúc ấy đã trốn sao?
Muốn nghe nhưng lại không dám.
Một ý nghĩ lượn lờ trong đầu Lâm Phong Trí, gần như là khẳng định, nếu...... Yến Hạc Thanh trốn thì nguyên nhân không phải vì cậu không thích mẹ Lâm mà là......
Vì y.
Yến Hạc Thanh thương y.
Y biết.
Lâm Phong Trí thu tay lại, sợ hãi muốn bịt kín tai.
Đúng lúc này, y nghe thấy giọng nói trong trẻo của Yến Hạc Thanh, "Không nhớ ạ."
Lâm Phong Trí chậm chạp thả tay xuống, đè lại lồng ngực phập phồng không ngừng.
Y nhắm mắt lại.
Trong đầu hiện lên những đoạn ngắn mơ hồ.
Là hai đứa bé.
Một đứa đang khóc, "Anh, em sợ lắm...... Em muốn về nhà, chừng nào tụi mình mới về nhà?"
Đứa bé còn lại dịu dàng ôm đứa đang khóc thút thít, "Đừng sợ, anh sẽ luôn bảo vệ em mà."
Đứa bé kia vẫn khóc, níu chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/2827391/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.