[ Anh có nhận lời anh ta không?]
Yến Hạc Thanh nhìn chằm chằm mấy chữ này, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Không phải buồn nôn sinh lý mà vì nỗi ghê tởm từ tận đáy lòng, sâu trong linh hồn.
Cậu tắt màn hình rồi ngước mắt nhìn về phía trước.
Lục Lẫm xách đồ bỏ vào cốp sau.
Cách đó không xa, ánh nắng tinh mơ chiếu vào người anh khiến hình dáng hơi mơ hồ.
Yến Hạc Thanh cứ thế lẳng lặng đứng thật lâu, đến khi Lục Lẫm đóng lại cốp sau, cậu mới đi tới, rũ mắt hỏi, "Anh có cần về gấp không?"
Lục Lẫm hỏi: "Muốn câu tiếp à?"
Yến Hạc Thanh lắc đầu, "Tôi buồn ngủ rồi, ngủ một lát rồi về được không?"
Cảm giác buồn nôn mãnh liệt vẫn đang dâng lên, giờ cậu buồn ngủ rã rời, lát nữa lên xe nhất định sẽ thiếp đi.
Khóe môi Lục Lẫm cong lên, "Cậu tưởng tôi là Arno Stark đấy à?"
Trong mắt Yến Hạc Thanh lộ ra vẻ mờ mịt.
Tim Lục Lẫm chợt hẫng đi một nhịp.
Sương sớm bảng lảng bao phủ mặt hồ, giọng anh như tan vào làn sương kia, vừa mờ ảo vừa trầm thấp dịu dàng.
"Là nhân vật truyện tranh, vừa sinh ra đã mang gen bệnh, phải sống nhờ máy móc thiết bị, không thể làm chủ hành động của mình."
"Nhưng đồng thời anh ta cũng là thiên tài siêu việt, tự lập trình lại các tế bào và khôi phục hoạt động thể chất của mình, vĩnh viễn không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/2827378/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.