"Đồng xu được đun sôi rồi." Yến Hạc Thanh nói tiếp, "Sạch lắm ạ."
Lục Lẫm phút chốc bật cười, tựa như tràn ra từ sâu trong yết hầu, tựa như âm cuối khi đàn cello kết thúc, rất thấp, rất trầm, thấm tận xương tủy.
Năm ngón tay thon dài chậm rãi khép lại.
Anh dời mắt đi rồi ngẩng đầu nhìn chiếc đèn trời của Yến Hạc Thanh bay lên không trung mênh mông, "Quà của cậu luôn rất đặc biệt."
"Có thành sự thật không nhỉ?" Yến Hạc Thanh cũng ngước nhìn bầu trời đêm.
Từng chiếc đèn từ từ bay về phía chân trời, xung quanh liên tục vang lên tiếng trầm trồ nhưng không hề ầm ĩ.
Cậu nghĩ có lẽ mình nên ước thêm một điều.
Hôm đó ngoại trừ mặt trời mọc, cậu còn muốn đến công viên trò chơi lần nữa.
"Có mà." Lục Lẫm thu tầm mắt lại, vô thức nhìn sang Yến Hạc Thanh, bỗng nhiên thiếu niên nhắm mắt rồi chắp hai tay trước ngực, hàng mi cong dài khẽ rung động trong ánh nến lập lòe.
"Đang cầu nguyện à?" Lục Lẫm hỏi.
"Dạ." Yến Hạc Thanh không mở mắt ra, vẻ mặt vô cùng thành kính, "Nhiều đèn như vậy biết đâu còn sót một cái chưa ghi điều ước, có thể bổ sung điều ước của tôi."
Lục Lẫm lặng lẽ mỉm cười, "Tôi chưa viết đâu, điều ước này của cậu cũng sẽ thành sự thật thôi."
"Anh không có điều ước sao?"
"Trước kia thì không, giờ có một điều."
"Vậy anh thiệt thòi rồi." Yến Hạc Thanh thả tay xuống rồi ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/2827367/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.