Lái xe về nhà, Yến Hạc Thanh không bật đèn mà đi vào phòng vệ sinh rửa tay trong bóng tối.
Tắt vòi nước, cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay.
Sau khi thích ứng với bóng tối, có thể thấy lờ mờ lòng bàn tay ướt đẫm.
Qua mười giây, cậu nghiêm túc lau khô tay rồi đi ra ngoài.
Cậu đã quen thuộc mỗi chỗ bài trí trong nhà, đi đến bàn trà mở ngăn kéo một cách chính xác, lấy ra chiếc hộp nhung từ chỗ sâu nhất.
Mở nắp hộp ra, chỉ có một tia sáng le lói xuyên qua cửa sổ nhưng khối pha lê lập phương vẫn phản chiếu ánh sáng yếu ớt lên trần nhà.
Tia sáng mờ nhạt lăn tăn như mặt biển bị gió thổi tạo ra gợn sóng.
Yến Hạc Thanh nắm chặt chiếc hộp rồi lại buông ra, đi tới đầu giường.
Cậu ngồi xuống bật đèn bàn, ánh đèn vàng cam vụt sáng làm khối pha lê lập phương rực rỡ đủ màu, Yến Hạc Thanh lấy nó ra lần nữa, ánh sáng cầu vồng lặng lẽ rơi vào lòng bàn tay cậu như mọi lần.
Yến Hạc Thanh yên lặng nhìn chăm chú hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra.
Mở danh bạ gọi cho Lâm Mãn Phong.
Máy bận.
Chờ một tiếng, Yến Hạc Thanh gọi lần thứ hai.
Vẫn đang bận.
Không cần gọi lần thứ ba nữa, cậu đã bị Lâm Mãn Phong chặn số.
Không phải là cậu chưa từng nghi ngờ, Lâm Mãn Phong đúng lúc xuất hiện ngay trong thời điểm này để đưa ảnh của mẹ tới.
Rất đáng ngờ, chỉ là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/2827167/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.