"Chẩn đoán chính xác là bị giác mạc hình chóp ở cả hai mắt."
Yến Hạc Thanh không lên tiếng mà trầm tĩnh nhìn phía trước qua kính chắn gió.
Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn cuối trời đỏ như lửa, thiêu đốt cả tầng mây đỏ rực.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phong Huyền tiếp xúc với bệnh này, không rõ Yến Hạc Thanh có biết hay không nên giải thích ngắn gọn, "Cũng may là phát hiện sớm, giờ bác sĩ đề nghị liên kết chéo giác mạc và đeo kính áp tròng cứng để kiểm soát sự phát triển, nếu hai cách này đều không hiệu quả......"
Lâm Phong Huyền im lặng, không hiệu quả thì phải ghép giác mạc.
Nhưng hiện giờ đây chưa phải là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Điều nghiêm trọng là Lâm Phong Trí từ chối điều trị.
Hôm đó y mù mấy tiếng rồi trở lại bình thường, chẳng biết lúc nào sẽ mù hẳn.
Cả nhà họ Lâm ở bệnh viện thuyết phục y một tuần, còn gọi cả Cố Tinh Dã nhưng Lâm Phong Trí kiên quyết khóa trái cửa, không chịu gặp ai.
Mẹ Lâm cứ dặn họ đừng nói với Yến Hạc Thanh, mới đầu Lâm Phong Huyền cũng đồng ý, đâu cần phải làm nhiều người lo lắng hơn, chờ Lâm Phong Trí chữa xong rồi nói cũng chưa muộn.
Nhưng mẹ Lâm ngày càng hốc hác, khóc cạn nước mắt, hôm qua Lâm Phong Huyền hoảng hốt phát hiện chỉ trong một đêm tóc bà đã bạc phơ, hắn không thể nào chờ được nữa.
"Từ nhỏ Trí Trí đã bướng bỉnh, đã quyết định chuyện gì thì không ai thay đổi được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/2827117/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.