Chương trước
Chương sau
"Chẩn đoán chính xác là bị giác mạc hình chóp ở cả hai mắt."

Yến Hạc Thanh không lên tiếng mà trầm tĩnh nhìn phía trước qua kính chắn gió.

Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn cuối trời đỏ như lửa, thiêu đốt cả tầng mây đỏ rực.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phong Huyền tiếp xúc với bệnh này, không rõ Yến Hạc Thanh có biết hay không nên giải thích ngắn gọn, "Cũng may là phát hiện sớm, giờ bác sĩ đề nghị liên kết chéo giác mạc và đeo kính áp tròng cứng để kiểm soát sự phát triển, nếu hai cách này đều không hiệu quả......"

Lâm Phong Huyền im lặng, không hiệu quả thì phải ghép giác mạc.

Nhưng hiện giờ đây chưa phải là vấn đề nghiêm trọng nhất.

Điều nghiêm trọng là Lâm Phong Trí từ chối điều trị.

Hôm đó y mù mấy tiếng rồi trở lại bình thường, chẳng biết lúc nào sẽ mù hẳn.

Cả nhà họ Lâm ở bệnh viện thuyết phục y một tuần, còn gọi cả Cố Tinh Dã nhưng Lâm Phong Trí kiên quyết khóa trái cửa, không chịu gặp ai.

Mẹ Lâm cứ dặn họ đừng nói với Yến Hạc Thanh, mới đầu Lâm Phong Huyền cũng đồng ý, đâu cần phải làm nhiều người lo lắng hơn, chờ Lâm Phong Trí chữa xong rồi nói cũng chưa muộn.

Nhưng mẹ Lâm ngày càng hốc hác, khóc cạn nước mắt, hôm qua Lâm Phong Huyền hoảng hốt phát hiện chỉ trong một đêm tóc bà đã bạc phơ, hắn không thể nào chờ được nữa.

"Từ nhỏ Trí Trí đã bướng bỉnh, đã quyết định chuyện gì thì không ai thay đổi được." Lâm Phong Huyền áy náy nói, "Giờ đành phải làm phiền em tới một chuyến, biết đâu em sẽ khuyên được nó cũng nên."

Lục Lẫm chưa khởi động xe mà chờ Yến Hạc Thanh nói chuyện xong.

Yến Hạc Thanh vẫn nhìn hoàng hôn đỏ rực, ngữ khí bình tĩnh, "Em đến nó càng không chịu chữa đâu."

Lâm Phong Huyền sửng sốt, "Hai em cãi nhau à?"

Yến Hạc Thanh không trả lời thẳng mà chỉ nói: "Anh đừng lo quá, nó bị mù mấy lần sẽ biết sợ thôi."

Lâm Phong Huyền cũng hết cách, "Hy vọng là thế."

Cúp máy, Lục Lẫm mở miệng, "Không đi thật à?"

Trong xe yên tĩnh nên anh nghe rõ mồn một những lời Lâm Phong Huyền nói.

Yến Hạc Thanh quay đầu nhìn Lục Lẫm, "Anh có thấy em phũ phàng lắm không?"

Lục Lẫm chồm sang ôm thanh niên vào lòng rồi hôn vành tai cậu qua lọn tóc mềm mại.

"Từ chối giỏi lắm."

Yến Hạc Thanh cũng ôm Lục Lẫm, nhắm mắt để mặc mình chìm vào vòng tay ấm áp an toàn này.

Cậu rất rã rời, cũng rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một lát.

Lục Lẫm bế cậu xuống xe rồi cúi đầu hôn lên mắt cậu, "Không sao đâu, ngủ tiếp đi em."

Yến Hạc Thanh không mở mắt ra nữa.

Lục Lẫm đi tới ghế sau để gối dựa xuống cho Yến Hạc Thanh nằm, đắp chăn mỏng cho cậu rồi mới đóng cửa xe, quay ngược trở lại tìm bác sĩ.

Anh đi rồi quay lại, bác sĩ chưa kịp ngồi nóng chỗ giải thích với anh, "Bệnh này tôi không rành lắm, chỉ biết là có liên quan đến yếu tố di truyền, cũng có thể là đột biến gen."

Sắc mặt Lục Lẫm trầm xuống, lập tức rời đi.

Khi Yến Hạc Thanh tỉnh ngủ thì đã đến bệnh viện tư nhân.

Khám tổng quát có kết quả rất nhanh, mắt Yến Hạc Thanh không bị sao cả.

Lúc này sắc mặt Lục Lẫm mới dịu xuống, xoa đầu Yến Hạc Thanh, "Tối nay ăn ở ngoài, em muốn ăn gì."

Thật ra Yến Hạc Thanh không đói, nhưng hôm nay nào là thể chất lạnh, nào là mắt, cậu không muốn Lục Lẫm lo lắng thêm về dạ dày của mình nên nghiêm túc suy nghĩ, "Thịt bò nướng ạ."

Thiện chí duy nhất mà truyện gốc dành cho cậu là có một cơ thể khỏe mạnh, trước kia bị suy dinh dưỡng nhưng cũng không mắc bệnh gì nghiêm trọng.

Lục Lẫm dẫn Yến Hạc Thanh đến nhà hàng của Tạ gia, bò được vận chuyển từ thảo nguyên về đây mới mổ, thịt tươi non còn thơm mùi sữa.

Yến Hạc Thanh thật sự thèm nên ăn hết sạch, còn gọi thêm một phần mì xào bò.

Ăn xong, cậu vẫn làm việc và nghỉ ngơi như trước đây, không có gì khác thường, mười một giờ chúc Lục Lẫm ngủ ngon rồi về phòng ngủ.

Lục Lẫm lên sân thượng.

Anh ngồi xuống kiểm tra từng chậu hoa từng chiếc lá.

Ngày xưa bà ngoại anh rất yêu vườn hoa của mình, việc đầu tiên khi thức dậy và việc cuối cùng trước khi ngủ là tỉ mẩn xem đi xem lại đám hoa cỏ kia.

Lúc đó Lục Lẫm không hiểu.

Anh chẳng quan tâm thứ gì nhiều đến vậy.

Nhưng hôm nay anh đã hiểu.

Nghĩ đến có thể Yến Hạc Thanh cũng bị bệnh mắt di truyền, đầu óc anh hoàn toàn không thể hoạt động bình thường được nữa.

Thì ra là cảm giác này đây.

Hoa lá đẹp rực rỡ nhưng Lục Lẫm không động đến, anh nhìn chăm chú chậu hoa lay ơn màu tím nhạt trước mặt, đôi mắt đen lắng đọng vô số cảm xúc.

Anh đang suy nghĩ lý do Yến Hạc Thanh thích việt quất.

"Thích việt quất à?"

"Vâng, tốt cho mắt mà."

Yến Hạc Thanh bảo vệ mắt theo kiểu bình thường hay là cha mẹ cậu có ai bị bệnh mắt nên dặn cậu phải bảo vệ mắt?

Hay là ——

Lục Lẫm không sao tìm được đáp án, kể cả ngày 4 tháng 3 năm sau mà Yến Hạc Thanh nói.

Năm sau, ngày 4 tháng 3, mặt trời mọc.

Lục Lẫm nghĩ thật lâu vẫn không thể xâu chuỗi mối liên hệ giữa ba chuyện này.

Đột nhiên trợ lý gọi tới, Lục Lẫm vừa tưới nước cho hoa vừa nghe trợ lý báo cáo tình hình mới nhất của vụ án Mạnh Diệu bị Trình Giản xâm hại tình d.ục.

Đúng là không có vật chứng.

Chẳng những Trình Giản không để lại t/inh dịch mà lúc ấy Mạnh Diệu bị cưỡng hi/ếp trong lúc mê man nên trên người không có vết thương, hơn nữa đã mấy năm trôi qua, camera của khách sạn đã xóa từ lâu, hôm đó thuê phòng cũng không dùng thẻ căn cước của Trình Giản.

Nhưng Mạnh Diệu dám tố cáo Trình Giản, người có quan hệ rộng trong giới đều nắm được tin tức.

Sau lưng Mạnh Diệu là Lục Lẫm.

Lục Lẫm cũng không giấu, trái lại còn bảo trợ lý loan tin để mọi người đều biết anh đang đối phó với Trình Giản.

Lục Mục Trì vừa đánh Trình Giản một trận, những người khác tự động liên kết hai chuyện với nhau, nhiều người muốn nịnh bợ lấy lòng Lục Lẫm nên nhân chứng xuất hiện liên tiếp.

Người đại diện của Mạnh Diệu chủ động thừa nhận trước kia Trình Giản thấy Mạnh Diệu trên sân khấu thì rất thích nên nhờ hắn hẹn Mạnh Diệu đi ăn, từng bóng gió gợi ý nếu Mạnh Diệu qua đêm với mình sẽ được quảng cáo cho Trình thị.

Tiếp tân và nhân viên phục vụ ở khách sạn cũng nhớ rõ đêm đó đúng là Trình Giản dìu Mạnh Diệu hôn mê bất tỉnh vào phòng.

Không chỉ có vậy.

Sau khi chuyện Mạnh Diệu tố cáo Trình Giản xâm hại tình d.ục lan truyền trên mạng, thấy dân mạng đều bênh vực Mạnh Diệu và chửi mắng Trình Giản, có mấy người trước đây từ chối đã chủ động liên hệ với trợ lý.

Có nam có nữ, họ không bị chuốc thuốc mê nhưng bị đưa lên giường Trình Giản để trao đổi lợi ích.

"Năm đó có một nam sinh vị thành niên 17 tuổi. Luật sư Dương rất giỏi xử lý những vụ kiện kiểu này, bà ấy nói thể nào Trình Giản cũng phải ngồi tù ba năm."

Trợ lý dừng một lát rồi nói tiếp: "Còn một tin nữa ạ."

Hắn kìm nén sự hả hê trong giọng nói, "Công cụ gây án của Trình Giản đúng là bị Tiểu Lục thiếu đánh hỏng rồi ạ."

Lục Lẫm cúp máy.

Trong đầu quanh quẩn câu nói "Có một nam sinh vị thành niên 17 tuổi", bàn tay cầm bình tưới siết chặt, khớp xương nhô lên, màu da biến thành trắng xanh.

Theo thông tin mà anh nắm được cho đến giờ thì Yến Hạc Thanh chưa từng tiếp xúc với Trình Giản.

Nhưng nhìn cách Yến Hạc Thanh đối phó với Trình Giản, chắc chắn hắn từng tổn thương Yến Hạc Thanh, chỉ là chưa rõ mức độ mà thôi.

Trong lòng Lục Lẫm dâng lên một nỗi xúc động, muốn lập tức đến phòng Yến Hạc Thanh ôm chặt cậu, nói với cậu từ nay về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.

Nhưng ý định này chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Những vết thương kia nằm trên người Yến Hạc Thanh, dù bây giờ anh nhìn thấy, anh đau lòng thì Yến Hạc Thanh từng trải qua sẽ càng đau hơn ngàn vạn lần.

Những lời an ủi chỉ làm lòng anh dễ chịu hơn chứ chẳng có tác dụng gì với Yến Hạc Thanh.

Lục Lẫm đặt bình tưới xuống, đứng dậy đi tới ngăn kéo lấy ra hộp thuốc lá chưa mở, rút một điếu, đóng cửa phòng khách đi ra lan can sân thượng, châm thuốc rít một hơi rồi chậm rãi nhả ra, khói trắng bảng lảng dưới ánh đèn trên sông.

Hút hết điếu thuốc, anh lấy điện thoại ra bấm số.

"Bảo đoàn luật sư đề nghị mười năm trở lên đi."

*

Yến Hạc Thanh dậy lúc sáu giờ nhưng Lục Lẫm còn thức sớm hơn cả cậu, trong chõ hấp bánh bao, trong nồi là cháo thịt bò nóng, Lục Lẫm đã ra ngoài.

Yến Hạc Thanh lên sân thượng mở cửa ban công, hoa cỏ lấp lánh nước dưới nắng mai, Lục Lẫm đã tưới cây.

Yến Hạc Thanh quay lại ăn điểm tâm.

Ăn sáng xong, cậu gọi điện cho Lục Lẫm, "Tối qua anh không ngủ à?"

Lục Lẫm đã đến văn phòng, đang xem chương trình họp sáng nay, anh cười, "Ngủ bốn tiếng, có hồ sơ cần xử lý nên dậy sớm."

Yến Hạc Thanh yên lặng mấy giây, "Sau này ngủ thêm lát nữa đi."

Lục Lẫm đóng hồ sơ lại, "Nhớ anh à?"

Anh rất hiếm khi nói vậy, Yến Hạc Thanh sửng sốt hai giây, "Ăn sáng một mình hình như không ngon lắm."

Câu này làm tim Lục Lẫm nhói lên một cái, vừa chua xót vừa ngọt ngào, vẻ mặt cương nghị bất giác trở nên hiền hòa, "Từ mai trở đi, ngày nào anh cũng sẽ ăn sáng với em."

Sắp đến giờ đi học nên Yến Hạc Thanh cúp máy.

Tới trường, một người không mong đợi đang chờ cậu.

Mà cũng chẳng bất ngờ lắm, Lâm Phong Dật.

Một thời gian không gặp, vẻ ngang tàng của Lâm Phong Dật đã giảm bớt, lông mày nhíu chặt, thấy Yến Hạc Thanh thì chỉ thốt ra một câu, "Có rảnh thì khám mắt đi."

Nói xong lập tức bỏ đi.

Khi hắn đi ngang qua Yến Hạc Thanh, cậu nói, "Cảm ơn."

Lưng Lâm Phong Dật căng cứng, hắn siết chặt tay, trong nháy mắt hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi, không dám quay đầu lại, "Không phải tôi quan tâm cậu đâu, cậu là anh ruột Trí Trí, nếu cậu bị mù thì sẽ là gánh nặng cho nó."

Yến Hạc Thanh không trả lời mà chỉ nói: "Vậy cũng cảm ơn anh."

Lâm Phong Dật không nói gì nữa mà sải bước đi thật nhanh, chỉ giây lát sau đã biến thành chạy.

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Đến phòng học, Cố Tinh Dã từ trước đến nay luôn giữ chỗ đã tới trước, câu đầu tiên cũng là, "Bạn thân của cha tớ là chuyên gia nhãn khoa, cậu mau đi khám đi."

Yến Hạc Thanh đáp: "Lục Lẫm dẫn tôi đi khám rồi, không sao hết."

Cố Tinh Dã lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế, hắn cười khẽ, "Lục tiên sinh không hổ là ông trùm của giới kinh doanh, làm gì cũng nhanh cả."

Người thứ ba là Cát Đồng Nguyên.

Chẳng biết hắn nghe được tin tức ở đâu, "Tớ tìm hiểu rồi! Hình như bệnh này di truyền đó, cậu và Lâm Phong Trí là họ hàng, có cần đi khám không! Bệnh này nếu phát hiện sớm cũng dễ chữa lắm!"

Yến Hạc Thanh chờ hắn nói xong mới nói ngắn gọn quan hệ của mình và Lâm Phong Trí, "Tụi tớ là anh em sinh đôi."

Cát Đồng Nguyên kêu lên, "Má ơi! Thế thì cậu càng phải đi khám chứ! Bạn trai cậu có rảnh đi chung không? Nếu không rảnh thì tớ đi với cậu!"

Yến Hạc Thanh nói cho Cát Đồng Nguyên biết kết quả kiểm tra, hắn mới yên tâm lại.

Người thứ tư là Lục Mục Trì lâu nay vắng bóng.

Lục Mục Trì còn mặc đồ bệnh nhân, trên mặt bầm tím, đứng dựa vào tường bên cạnh phòng thí nghiệm, thấy Yến Hạc Thanh tới thì lập tức đứng thẳng dậy rồi đi nhanh tới muốn kéo cậu, "Đi, đi khám mắt......"

Yến Hạc Thanh né tránh rồi nhíu mày, "Sao anh biết chỗ này?"

Lục Mục Trì sốt ruột đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi, "Giờ là lúc để ý chuyện này sao? Em trai em bị giác mạc hình chóp ở cả hai mắt rồi, bệnh này di truyền đấy, em——"

"Sao anh biết chỗ này?" Yến Hạc Thanh hỏi lại lần nữa.

Lục Mục Trì hết cách đành phải trả lời cậu trước, "Triệu Duy Phương dẫn anh tới, được chưa? Mau lên, xe đang chờ dưới lầu, anh thu xếp hết rồi, đi khám ngay đi."

Ánh mắt Yến Hạc Thanh trầm xuống, không để ý Lục Mục Trì mà đi vòng qua hắn, mở cửa phòng thí nghiệm rồi đi vào đóng lại, lấy điện thoại ra gọi cho phòng bảo vệ.

"Chào anh, có người lạ xông vào tòa nhà thí nghiệm A2."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.