Trong thuốc có chất gây buồn ngủ nên Yến Hạc Thanh vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Dần cảm thấy toàn thân nóng lên, cậu biết mình bắt đầu phát sốt nhưng không mở mắt ra nổi, cứ thế chìm vào cảm giác ấm áp này ngủ say sưa.
Lục Lẫm bưng cháo quay lại, anh tự tay nấu cháo nếp thơm đường đỏ, đẩy cửa vào thấy Yến Hạc Thanh vùi cằm vào chăn ngủ mê mệt, anh không vào nữa mà đóng cửa lại âm thầm rời đi.
Hôm nay thời tiết trở lạnh, không thấy mặt trời, còn có chiều hướng mưa phùn, Lục Lẫm đi ra khỏi nhà rồi ngồi trầm tư trên ghế đá trong sân.
Giờ anh mới có thời gian nhớ lại phản ứng cơ thể của Yến Hạc Thanh tối qua.
Ngây ngô chưa quen nhưng không hề căng thẳng, cơ bắp toàn thân thả lỏng, những phản ứng này không giống như từng bị ám ảnh tâm lý.
Chẳng lẽ anh hiểu lầm rồi sao?
Hoặc là ——
Có chuyện gì đó còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tổn thương thể xác.
Trong miệng Lục Lẫm dâng lên vị đắng chát, anh chưa thấy hết toàn cảnh mà đã cảm nhận được nỗi đau khổ của Yến Hạc Thanh.
Vậy người trong cuộc còn đau đớn cỡ nào nữa?
Đêm qua tiếp xúc thân mật khiến mạch suy nghĩ của anh rõ ràng hơn, nỗi xót xa đối với Yến Hạc Thanh tựa như đáy biển anh từng lặn, vô cùng vô tận.
"Nghĩ gì mà như người mất hồn thế?" Tạ Quân Kiệt ở ngoài cổng nhìn thấy Lục Lẫm, gõ một hồi nhưng Lục Lẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/2827109/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.