Mẹ Lâm càng khó thở hơn, muốn đuổi theo như một thói quen nhưng lại siết chặt tay, ngăn chặn sự dao động của mình.
Trước đây mỗi lần giận dỗi Lâm Phong Trí đều như vậy, về phòng khóa trái cửa hoặc chạy ra khỏi nhà.
Tránh mặt, từ chối nói chuyện, sau đó có thể ép mọi người nhượng bộ.
"Đừng tìm nó." Chẳng biết mẹ Lâm đang nói với người khác hay với chính mình, "Lần này không thể nhượng bộ được nữa."
Nói xong bà gọi Yến Hạc Thanh ra vườn hoa.
Tú cầu mấy ngày trước còn nở rộ mà hôm nay đã héo khô, bông hoa cũng nhỏ đi, ngày mốt, có lẽ chưa đến ngày mốt chúng sẽ tàn hẳn.
Mẹ Lâm kinh ngạc nhìn sững bụi hoa, tựa như đang nhìn chính mình, trong mắt chẳng có chút ánh sáng nào, "Xin lỗi, đây là cách duy nhất dì có thể nghĩ ra, dì hoàn toàn không thể đối mặt với nó được."
Yến Hạc Thanh không tiếp tục đề tài này nữa mà đi tới ngồi xuống cạnh bồn hoa, kiểm tra bụi tú cầu một lát rồi quay lại ấm giọng hỏi: "Dì có muốn tú cầu nở lâu hơn không?"
Mẹ Lâm hơi phân tâm, bà thoáng ngẩn ngơ rồi chậm chạp gật đầu.
Yến Hạc Thanh tìm tới một cây kéo.
Sắc trời dần tối, cậu ngồi xổm trước bồn hoa, nghiêm túc cắt hết hoa rồi tỉa bớt cành lá.
Mẹ Lâm nghĩ đến một khả năng, "Cháu muốn làm tiêu bản à?"
Giữ lại vẻ đẹp của chúng dưới dạng hoa khô.
Yến Hạc Thanh ngẩng đầu lên, nắng chiều vàng vọt chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-thuc-tinh-roi/2827090/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.