Lan Trạch không có cảm giác gì mấy trước việc bị mù, chỉ có mỗi đầu óc loạn cào cào lên, không hiểu mình đã làm gì mà lại mù.
Chắc là cậu mắc bệnh.
Tạ Cảnh Đình mời đại phu đến ngay trong ngày, đại phu ấp a ấp úng không nói được gì, Lan Trạch cùng Tạ Cảnh Đình sắp xếp hành lý đúng ngày đầu năm mới, Tạ Cảnh Đình dẫn cậu đi khắp nơi chữa trị.
Không trông thấy gì nên thính giác cậu nhạy bén hơn hẳn, nằm sấp trên lưng Tạ Cảnh Đình cả ngày, dù cậu bị mù thì Tạ Cảnh Đình vẫn chăm nom cậu như thế, thực ra cậu không muốn đi xa lắm.
"Tiểu Đình, chắc do vết thương gì hồi trước gây ra thôi, hồi xưa em nghe mẹ kể là một số đồng loại cáo bị thương lúc nhỏ xong lớn lên mới phát tác. Không phải chuyện gì to tát đâu... mình không cần phải chữa." Lan Trạch nhỏ giọng nói, cậu cảm giác được hơi thở khí thế của Tạ Cảnh Đình thoáng biến đổi, thế là không dám lải nhải tiếp nữa.
Tạ Cảnh Đình dừng lại ngoái đầu, nâng ngón tay lên chạm vào trán cậu, rồi cúi đầu hôn lên mí mắt cậu.
Tạ Cảnh Đình không hề nghe lời cậu, khăng khăng dẫn cậu đi khám.
Người chỉ chữa được bệnh cho người, không thể khám cho tộc yêu, hai người một là đạo sĩ một là tộc yêu tạo thành tổ hợp quá đỗi kì quái. Tạ Cảnh Đình dẫn cậu đi khắp nơi tìm kiếm các đại phu biết khám chữa cho tộc yêu.
Dọc đường đi có rất nhiều nơi xuất hiện dịch bệnh, Tạ Cảnh Đình còn chưa hỏi được đại phu khám cho cậu thì Hạ Ngọc Huyền đã tìm thấy hai người trước.
Dĩ nhiên Hạ Ngọc Huyền vào thẳng mục đích muốn đưa Lan Trạch đi, Tạ Cảnh Đình không chịu, thế là hai người ra tay ẩu đả.
Cuối cùng sự việc chỉ kết thúc khi Lan Trạch theo sang, thời gian này Lan Trạch đã thích ứng với việc mất đi thị lực, cậu nghe thấy tiếng động cùng với tiếng kêu rên của Tạ Cảnh Đình, lo Tạ Cảnh Đình gặp chuyện gì.
"Tiểu Đình... Chàng đang làm gì thế?" Tuy không trông thấy nhưng Lan Trạch vẫn cảm giác được có một người khác ở đây, chờ lúc phát giác ra khí thế quen thuộc thì cậu biết là ai đến rồi.
"Quỷ vương ca ca, không cần lo cho ta... Bây giờ ta vẫn sống tốt lắm mà, Quỷ vương ca ca đừng có làm khó ảnh." Lan Trạch bước đến bên cạnh Tạ Cảnh Đình theo cảm giác, cậu suýt vấp ngã, Tạ Cảnh Đình đỡ cậu một cái.
"Tiểu Trạch." Hạ Ngọc Huyền lên tiếng, trầm giọng nói: "Người em có lời nguyền, ở lại bên hắn không có ích gì."
"Về Quỷ điện với ta."
Lan Trạch không hề muốn đi, cậu đứng yên tại chỗ lắc đầu giằng co với Hạ Ngọc Huyền, cậu nắm lấy ngón tay Tạ Cảnh Đình, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Quỷ vương ca ca, đây là việc của cá nhân ta... ta sẽ xử lí ổn thôi."
"Ca ca không cần bận tâm đến ta."
"Em bảo ta làm sao không bận tâm cho được." Hạ Ngọc Huyền túm lấy cổ tay cậu, giọng nói gấp gáp, "Em ở bên cạnh hắn xong giờ gặp những việc này, ta yên tâm kiểu gì?"
"Tiểu Trạch, em có biết nghĩ cho bản thân không thế?"
Tạ Cảnh Đình rút kiếm khỏi vỏ, Lan Trạch chắn giữa hai người, môi cậu mím chặt, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Ca ca... bất luận thế nào ta cũng không đi theo huynh đâu."
Cậu đứng nguyên tại chỗ, thấp giọng nói: "Ca ca đừng giận ta."
Hạ Ngọc Huyền tức lên thì cậu cũng chẳng làm gì được.
Vốn dĩ cậu bị mù Tạ Cảnh Đình đã buồn khổ trong lòng lắm rồi, nếu cậu còn bỏ Tạ Cảnh Đình đi nữa thì có khi Tạ Cảnh Đình sẽ điên mất, cậu không yên tâm.
Gương mặt đẹp trong trẻo của Hạ Ngọc Huyền lạnh lẽo hẳn đi, ánh mắt âm u nhìn sang Tạ Cảnh Đình, gương mặt Tạ Cảnh Đình bị chia cắt bởi bóng mờ, hai người phân chia rạch ròi, vạch ra hai đường ranh giới rõ rệt bên cạnh Lan Trạch.
Từ đầu chí cuối Lan Trạch đều nghiêng về phía Tạ Cảnh Đình.
"Hai năm." Hạ Ngọc Huyền mở miệng, "Thời gian hai năm, đến lúc ấy hắn không làm được thì ta sẽ dẫn em về."
Hạ Ngọc Huyền đi mất, Lan Trạch biết Hạ Ngọc Huyền không nói đùa với cậu, cậu chạm vào tay Tạ Cảnh Đình theo phản xạ, cảm giác nóng ấm, nhiệt độ lan ra theo ngón tay.
"Tiểu Đình, có khi hai năm nữa là mắt em sẽ khỏi luôn ấy."
Ngoài miệng Lan Trạch nói thế, thực ra bản thân cậu cũng chẳng thấy có khả năng là mấy.
Suốt dọc đường, cho dù Tạ Cảnh Đình đã cực kì cố gắng tránh để cậu biết những điều không hay nhưng ít nhiều cậu vẫn nghe được vài thứ.
Ví dụ như hiện nay trần thế đang bùng phát lan tràn dịch bệnh, loại dịch này sẽ khiến người ta mù cả hai mắt, sau đó dần dà mất đi ngũ giác, cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết.
Vô số bách tính tộc người đã chết vì nó, hiện tại chưa thể tìm ra bất cứ cách nào chữa trị bệnh này.
Trước mắt chưa xác định được có đúng cậu mắc phải bệnh dịch này không, triệu chứng có vẻ tương tự, có lẽ vì cậu là tộc yêu nên phát tác chậm hơn chút xíu.
Đến đêm, Lan Trạch cùng Tạ Cảnh Đình nằm chung giường, cậu biến hình thành cáo cuộn mình vào lòng Tạ Cảnh Đình, cậu thiếp ngủ rất sớm, tầm giữa khuya cậu cảm giác hình như có hai ánh mắt đang nhìn cậu chăm chú.
Tạ Cảnh Đình vẫn chưa ngủ.
Cậu cọ đầu vào lòng bàn tay Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình chạm vào vuốt ve đầu cậu, động tác rất nhẹ nhàng êm ái, chỉ lát sau đã đưa tay về.
Lan Trạch không nhìn thấy, nên cậu không hề biết ngày hôm sau Tạ Cảnh Đình có thêm mấy sợi tóc bạc, thiếu niên mới hơn hai mươi, chỉ trong đúng một đêm tóc đen đã thành tóc trắng.
Cậu vẫn cứ bôn ba khắp chốn theo Tạ Cảnh Đình, nay Tạ Cảnh Đình đã trở thành đạo sĩ nổi tiếng trong thành Cửu Châu, nổi tiếng cả với tộc yêu nữa.
Đạo sĩ thanh niên mỹ mạo, luôn luôn dẫn theo một chú cáo nhỏ bên mình, lặn lội tứ phương trần thế, tìm kiếm thầy thuốc hỏi cách chữa bệnh dịch.
Dần dà Lan Trạch thành quen, người Tạ Cảnh Đình có hương cành tuyết rất nhẹ, cho dù không trông thấy Tạ Cảnh Đình thì cậu vẫn có thể nhận ra Tạ Cảnh Đình.
Kể cả có bị che giấu bởi mùi máu tanh hay những mùi hương khác, cậu cũng có thể nhận ra được Tạ Cảnh Đình hoàn toàn chính xác, không nhầm tí nào.
Cơ mà dạo này ngoài không trông thấy gì ra thì tai cậu cũng bắt đầu kém đi.
Có lúc Tạ Cảnh Đình gọi cậu mà cậu phải mất một lúc mới phản ứng lại được, tiếng Tạ Cảnh Đình bé quá, cậu không xác định được là có phải Tạ Cảnh Đình đang gọi mình hay không.
"Lan Nhi."
Lan Trạch nghe thấy Tạ Cảnh Đình gọi mình, thế là cậu chạy lạch bạch lại gần nhào thẳng vào lòng Tạ Cảnh Đình, trúng phóc không lệch một li.
"Làm gì đó, chẳng phải bảo là hôm nay dẫn em vào thành à." Lan Trạch vùi trong lòng Tạ Cảnh Đình, cậu thích hơi thở quanh người Tạ Cảnh Đình, nó khiến cậu không kìm được mà dựa dẫm vào ấy, cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt đã quá lâu không hề có thần vẫn trong veo, chỉ tội trống không vô tiêu cự.
"Ừm." Tạ Cảnh Đình đáp một tiếng, búi tóc quan ngọc cho cậu, thắt đai lưng cho cậu, rồi dắt cậu ra ngoài.
Vẫn hệt như ngày thường, Tạ Cảnh Đình mua cho cậu điểm tâm cậu thích, xiên hồ lô cậu mê, kẹo đường cậu hứng thú, trà nóng cậu hay uống, rồi cả truyện tranh liên hoàn cậu nghiện đọc.
Tạ Cảnh Đình dắt tay cậu, hình như tầm mắt luôn luôn nhìn cậu, bình thường tâm trạng Tạ Cảnh Đình đã kín đáo, bây giờ cậu không nhìn thấy không nghe được, càng khó phát giác ra cảm xúc của Tạ Cảnh Đình.
"Tam ca ca?" Lan Trạch ngước lên, hơi mù mịt khó hiểu.
"Lan Nhi, chết vì bệnh dịch có lẽ sẽ hồn phi phách tán, không thể chuyển kiếp."
Tạ Cảnh Đình lên tiếng, Lan Trạch nghe được mỗi hai chữ đầu, không nghe thấy cả vế sau luôn, chỉ có thể quay mặt sang phía anh, tay còn đang tìm kẹo đường trong ngực áo.
Anh không muốn phải chứng kiến Lan Trạch chết vì bệnh dịch, không muốn để Lan Trạch hồn phi phách tán, năng lực anh không đủ, vậy nên đành phải giao Lan Trạch cho người khác.
Lan Trạch không hề biết chuyện gì đã xảy ra, Tạ Cảnh Đình dặn cậu đứng yên tại chỗ cậu bèn đứng yên tại chỗ, có điều dần dà tai không nghe rõ nữa.
Khoảnh khắc Tạ Cảnh Đình rời xa cậu, tất cả mọi âm thanh xung quanh cậu đều đã biến mất.
Cho đến lúc Hạ Ngọc Huyền đưa cậu đi, Lan Trạch được dẫn về Quỷ điện, cậu mới biết Tạ Cảnh Đình đã giao cậu cho Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền viết chữ trong lòng bàn tay cậu, hiện giờ xúc giác của cậu vẫn chưa biến mất.
"Ảnh đi đâu rồi?"
Không một ai trả lời.
Cậu không trông thấy Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền chỉ có thể viết từng nét chữ vào tay cậu, tường thuật lại cho cậu.
Tạ Cảnh Đình đi tìm kiếm căn nguyên dịch bệnh, giao cậu cho Hạ Ngọc Huyền.
Lan Trạch ngẩn ra, cậu ngồi trong điện, không diễn tả nổi cảm thụ nơi đáy lòng là gì, đại khái là tương đối buồn bực, biết là chắc Tạ Cảnh Đình còn buồn hơn cậu nữa nhưng cậu vẫn cứ không thể thở nổi.
Tại sao phải bỏ cậu lại như thế.
Tạ Cảnh Đình chưa từng hỏi ý cậu.
Cậu biết có lẽ là Tạ Cảnh Đình lo lắng cho cậu, trái tim cậu trống rỗng, không đề cập đến việc đi tìm Tạ Cảnh Đình.
Bây giờ cậu ở bên cạnh Tạ Cảnh Đình sẽ chỉ liên lụy đến Tạ Cảnh Đình.
Hàng ngày Lan Trạch ở lại Quỷ điện được Hạ Ngọc Huyền chăm nom, thi thoảng Tạ Cảnh Đình sẽ đến thăm cậu, cậu cảm giác được, nhưng cậu không nghe thấy không nhìn thấy, khứu giác cũng đang biến mất dần.
Cậu quờ quạng mò mẫm có thể chạm được nhận ra Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình không nán lại quá lâu, chỉ ở bên cạnh cậu một lúc.
Quãng thời gian còn sót lại của cậu chỉ có mỗi đợi chờ.
Lan Trạch chưa bao giờ ngờ được là cậu sẽ rời xa Tạ Cảnh Đình trước.
Trong tưởng tượng của cậu, Tạ Cảnh Đình sẽ đi xa trước cậu, chờ Tạ Cảnh Đình đi xong có lẽ cậu sẽ tìm đến người khác nữa. Nếu Tạ Cảnh Đình là cậu thì chắc Tạ Cảnh Đình cũng nghĩ vậy.
Cậu không cầm cự được đến mùa đông năm thứ ba, sau khi chết đi, cậu trông thấy Tạ Cảnh Đình.
Tạ Cảnh Đình đầu tóc bạc trắng quỳ bên giường cậu.
Lúc này Tạ Cảnh Đình đã nổi danh bốn phương, gương mặt ấy vẫn chẳng có biểu cảm gì, ngày xưa nơi con ngươi hãy còn chút ít tâm trạng cảm xúc, nay tất thảy những tình cảm ấy đã bị nghiền nát hóa thành đầm mực sâu không thấy đáy, mọi thấu triệt am tường đều nằm trọn trong đó.
Dịch bệnh do chúa yêu gieo rắc từ cả ngàn năm trước, ban đầu Lan Trạch từng trông thấy chúa yêu, bảy năm về trước, ở đáy giếng yêu quái hoa đào... chính là vạt áo quạ đen không trông rõ mặt xuất hiện trong kí ức của yêu quái hoa đào ấy.
Trong mắt Lan Trạch chỉ còn có ba ngàn tóc trắng cùng nụ hôn khẽ khàng của Tạ Cảnh Đình bên môi cậu, thoáng nóng hổi rơi trên mặt cậu.
Khoảnh khắc ấy cậu mới hiểu ra, có lẽ Tạ Cảnh Đình khác với cậu. Tạ Cảnh Đình đang buồn bã, đang đau đớn, một đêm bạc đầu vì cậu đã ra đi.
Mùa đông năm ấy, Lan Trạch qua đời.
Tạ Cảnh Đình một thân một mình lên núi Đoạn Dĩnh, anh đánh bại chúa yêu áo quạ đen ở đây, thoáng trông thấy ma kính chúa yêu, chứng kiến đời trước kiếp này của Lan Trạch trong kính.
Đời này kiếp này đã hồn phi phách tán, sẽ không còn kiếp sau được nữa.
Anh ở lại núi Đoạn Dĩnh quanh năm, cho đến khi ma kính chúa yêu hiển linh, anh quỳ trước ma kính, ba ngàn tóc trắng rủ xuống, tựa như tín đồ nhỏ bé phía trước thần phật.
"Đời này ngươi chém chết chúa yêu, có tướng quân chủ ba kiếp, nếu chọn bỏ qua vận mệnh rung trời thì có lẽ số mạng kiếp sau sẽ ngang trái."
Tạ Cảnh Đình quỳ dưới đất, kiếm phá ma đã gãy, anh thấp giọng nói: "Sẵn lòng."
"Hai người các ngươi chẳng qua chỉ là duyên phận bèo nước mong manh, chưa chắc đã có kiếp sau, muốn đổi cho cậu ta chuyển kiếp, phải rút đi ba phần thần trí của cậu ta, rút đi bảy phần tình cảm của ngươi... Như vậy hai người các ngươi sẽ không gặp nhau được nữa, ngươi có chịu không?"
Sau khi thiếu niên tóc trắng cúi đầu, tóc xanh chạm đất, ma kính chúa yêu lóe lên, rồi luồng sáng cuối cùng xuất hiện.
...
Năm Đại Ngụy đầu tiên, phủ Từ Châu.
Một hộ gia đình đâu đó.
Cơ thiếp vốn là kĩ nữ lầu xanh, sinh nở khó khăn, sau khi ra đời bé con không khóc không đề, bèn đến tri phủ Từ Châu, không ai đáp lời.
May mắn có thầy thuốc tóc trắng đi ngang qua cứu mạng em bé, vậy nên kĩ nữ cảm kích khắc ghi, xin được ban tên.
"Lan trạch cửu xuân, duyệt địch thu sương... Gọi là Lan Trạch đi."
Đầm lan ngày xuân, mượt mà sương thu.
Giọng nói trầm ổn, người phụ nữ cảm động rơi nước mắt, vô tình trông thấy thấp thoáng dung mạo đối phương, ấy vậy mà lại là khuôn mặt thanh niên, hơn nữa mỹ mạo tuyệt diễm.
Thanh niên tóc trắng tặng một chiếc khóa bạc, gọi đây là bùa hộ mệnh, có thể bảo vệ em bé bình an cả đời.
Một đêm trôi qua, người phụ nữ quên mất việc này, về sau không còn bất cứ kí ức gì nữa.
Chỉ nhớ đặt tên Lan Trạch cùng với một chiếc khóa bạc không rõ từ đâu ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]