Sư Vô Dục chải tóc cho Lan Trạch, tóc Lan Trạch mềm mại trơn bóng, sờ vào hệt như lụa là, tỉ mỉ gom lại chải chuốt, xõa xuống bên tóc mai che đi một nửa dung mạo đẹp trong trẻo.
Trong điện vô cùng yên ắng, Lan Trạch suýt ngủ mất, đầu em cứ gật lên gật xuống, mí mắt rũ xuống, dần rơi vào giấc mơ.
Bên trong giấc mơ em cũng đang ở giữa điện, nhưng nơi này lại không ấm áp sáng rực như ban nãy mà cứ đen kịt, ánh sáng không rọi đến được, bị bao trùm trong bầu không khí âm u băng giá.
Lan Trạch ở giữa điện cảm giác được một luồng khí lạnh băng, hình như có tiếng ho khan vang ra từ phía giường. Một bàn tay duỗi ra từ mép giường, bàn tay ấy gầy khô trắng nhợt, máu còn đang nhỏ xuống giữa những kẽ ngón tay.
Em vô thức muốn nhìn rõ tướng mạo của người trên giường, lờ mờ biết được là giờ mình đang nằm mơ, em bước đến gần hai bước, trông thấy ngay gương mặt người nọ.
Là Hạ Ngọc Huyền.
Phượng Kinh đang trông nom bên giường, đưa bát thuốc lên, khuôn mặt Hạ Ngọc Huyền gầy gò nhợt nhạt, môi đã mất màu máu, cứ như hoa giấy lụi tàn, bàn tay khô queo bấu vào bát thuốc, uống cạn nước thuốc bên trong.
Dường như Lan Trạch ngửi được cả mùi đắng của thuốc, màu đen nồng nặc khiến người ta chùn bước, em đứng bên cạnh, Hạ Ngọc Huyền trên giường không trông thấy em.
Em không hề biết là bệnh của Hạ Ngọc Huyền đã nghiêm trọng đến thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-he-voi-anh-trang-sang/3456715/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.