Cơ Thường tìm ra chiếc dao găm luôn luôn mang theo người của mình, cậu nhận ra đây là quà sinh nhật ngày xưa phụ hoàng tặng cậu.
Dao găm màu đen thẫm mờ, chế tạo từ sắt hiếm, chém như chém bùn, lưỡi dao tỏa ra lớp ánh sáng trắng bạc.
Phần chuôi có hoa văn mây lành, khắc tên chữ của cậu là Tông Dật.
Cơ Thường cầm dao găm vót cành trúc, phần đuôi cứng chắc, lấy đầu nhọn xuyên qua mình cá, đặt bên đống lửa, cho thêm quả dại lên để khử bớt mùi tanh.
Chỉ lát sau mùi thơm đã tỏa ra, Cơ Thường nướng tổng cộng bốn con, chia cho Lan Trạch hai con, ban đầu Lan Trạch tưởng là Cơ Thường sẽ bắt em ăn phần thừa.
Lúc cầm lấy em vẫn không dám tin cho lắm, ngó Cơ Thường mấy cái liền, hỏi đầy hoang mang: "Cho nô tài thật ạ?"
Cơ Thường nhìn ra được sự dè dặt cẩn trọng của Lan Trạch, khóe môi hơi căng, nói với Lan Trạch: "Cho ngươi ăn."
Trong lúc Cơ Thường nướng cá thì Lan Trạch ngồi ngay cạnh xem, em vẫn không chắc chắn lắm, thấy Cơ Thường ăn xong mới tạm yên tâm, bắt đầu cắn một miếng theo.
Ngày xưa từng bị hóc xương nên Lan Trạch ăn khá chậm, em từ từ ăn hết cá rồi rút khăn tay ra lau miệng, Lan Trạch phát hiện ra ánh mắt của Cơ Thường, đành phải lấy thêm một cái khăn khác từ trong ngực áo ra.
Em có thói quen trữ đồ, toàn sợ nhỡ thiếu, thói quen này giúp em có thứ mà ăn khi bị đói, khăn tay em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-he-voi-anh-trang-sang/3456301/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.