Sống chết của Hạ Ngọc Huyền chưa rõ, quân quyền rơi vào tay Sư Vô Dục, Sư Vô Dục cho truyền tri phủ địa phương tăng cường giới nghiêm trong thành, các việc còn lại giao cho thái úy.
Phải đảm bảo không một ai thoát ra ngoài được, do Cơ Thường thúc giục họ về kinh, đoàn người khởi hành ngay trong đêm.
Đêm ấy Sư Vô Dục nhận được mũi tên thứ hai, mũi tên dài suýt soát xuyên thủng áo khoác của hắn, anh ta rút mũi tên ra, trên mũi tên vẫn là hoa văn mẫu đơn giống hệt.
Lan Trạch đứng cách xa, từ xa trông thấy mũi tên dài ấy, rõ ràng đã có hàng lớp binh sĩ canh gác xung quanh mà mũi tên vẫn đến được trước mặt Sư Vô Dục, đủ thấy kĩ năng siêu phàm của người dùng tên.
Sư Vô Dục phái binh sĩ đi lùng bắt, chỉ tính được phương hướng đại khái, rất khó tìm được người.
"Giờ không có ngươi, hắn mới đúng thật là như cá gặp nước." Sư Vô Dục bấu lấy cằm Lan Trạch, vì hôm qua vừa bị đánh nên hôm nay Lan Trạch biết điều hơn hẳn, nãy giờ không hề hó hé nói chuyện, môi mím thật chặt, bị miết cằm cũng không giãy giụa.
Hai tay Lan Trạch đều đang phải băng bó, vì trước ngực cũng đau nên em tiện thể quấn cả một vòng băng ở đó, trông hơi nhô lên.
Lan Trạch biết bây giờ Sư Vô Dục đang giận cá chém thớt, em mở to mắt không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn nhìn Sư Vô Dục, nét mặt hơi rúm lại.
Sư Vô Dục vứt mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-he-voi-anh-trang-sang/3456298/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.