Lan Trạch run cầm cập trong lòng Cơ Thường, hoàn toàn bởi sợ hãi, lòng bàn tay đau rát, dường như cảm giác vẫn còn đọng lại, vừa nãy em đã tát Cơ Thường, dấu tay mờ mờ in ở nửa bên mặt Cơ Thường.
Không biết Cơ Thường định đưa em đi đâu, em có thể rời cung Thụy Hiền nhưng chưa chắc đã còn mạng mà sống tiếp.
Cơ Thường là hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, đầu óc Lan Trạch ầm vang ù đi, gặp phải đôi mắt lạnh giá u ám của Cơ Thường, em sợ đến suýt thì ngất xỉu.
"Hoàng thượng... nô tài sai rồi ạ." Giọng Lan Trạch rất thấp, thoáng lẫn cả giọng mũi, vừa nãy Cơ Thường bóp em định lột quần áo em, em sợ quá, giữa lúc cấp bách mới ra tay.
Sắc mặt Lan Trạch tái nhợt, đầu em đã nghĩ đến mấy phiên bản kết cục của mình, bị Cơ Thường phạt gậy mà gục, bị Cơ Thường trói lại đánh chết, hay là chìm xuống đáy hồ, không biết đâu mới là kiểu chết của em đây.
Em bị bế lên xe ngựa, trong xe đang đốt hương Long diên, mùi rượu xung quanh Cơ Thường tản đi kha khá, gối đệm ở đây đều thêu chỉ vàng, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng hoa lệ.
Lên xe ngựa Lan Trạch quỳ xuống ngay, trong buồng xe không có nhiều chỗ trống, em chỉ có thể quỳ bên chân Cơ Thường, người em đang khoác mỗi lớp long bào.
Bên trong không mặc gì hết, tay Lan Trạch níu lấy long bào, triều phục màu vàng sáng rũ xuống, em chỉ trông thấy hoa văn mây cát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-he-voi-anh-trang-sang/3448049/chuong-67.html