Giọng Lan Trạch mềm mại, em vừa nói vừa ngó nghiêng quan sát nét mặt Tạ Cảnh Đình, chờ đợi câu trả lời của Tạ Cảnh Đình.
"Vậy à, Lan Trạch nói cũng có lí." Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại một lát ở em, nói với em: "Lan Trạch muốn gì nào."
Đương nhiên là muốn tiền ạ, thứ Lan Trạch thiếu nhất chính là tiền.
Dĩ nhiên em không thể nào nói thế được, em quanh co úp mở: "Đốc chủ cho gì cũng được hết ạ."
Tạ Cảnh Đình thưởng cho em một mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền đã khá cũ, điêu khắc hoa văn mẫu đơn cộng với một chữ "tam" rất to, mẫu đơn nở rộ theo đường nét sợi vàng tinh xảo, phần rìa chạm khắc đá ngọc, tỏa ra ánh sáng nhỏ vụn mờ nhạt.
Lan Trạch chưa từng trông thấy mặt dây chuyền nào đẹp đến thế này, em đặt trong tay vuốt ve nhè nhẹ, càng ngắm càng thấy thích, chắc hẳn giá trị không nhỏ.
"Đa tạ đốc chủ." Lan Trạch nói, em tương đối vui vẻ, nét mặt dịu êm hẳn, nhìn Tạ Cảnh Đình mấy lần rồi cất mặt dây chuyền đi.
Tối hôm ấy Lan Trạch vẫn ngủ chung chỗ với Tạ Cảnh Đình, em trải đệm dưới sàn, quấn mặt dây chuyền ngọc mà Tạ Cảnh Đình thưởng cho em ở tay, nằm ngủ ngon lành trên đệm.
Mãi đến tận khuya, có tiếng bước chân rối loạn cùng tiếng kêu rên vang lên bên ngoài, Lan Trạch giật mình thức giấc, ngoài kia có ánh lửa, bóng dáng Tạ Cảnh Đình thấp thoáng cạnh cửa sổ.
Phát hiện ra em đã dậy, Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-he-voi-anh-trang-sang/3442283/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.