Lan Trạch trợn tròn mắt nhìn Hạ Ngọc Huyền, Tạ Cảnh Đình không phải người tốt lành gì... thế anh thì tốt chắc?
Cổ tay em đang bị nắm lấy, cảm giác lan ra từ phần da bị chạm vào, vết chai ở ngón tay đối phương cọ sát trên ấy, em nổi hết cả da gà lên.
"Bỏ tôi ra." Lan Trạch giãy giụa mà không giãy ra được, lúc em lên tiếng thì Hạ Ngọc Huyền thả em ra.
"Tôi thèm vào cần anh che chở." Lan Trạch nói rất khó chịu, em trừng Hạ Ngọc Huyền một hai lần, "Sau này làm phiền tôi ít thôi."
Nói xong Lan Trạch vội vàng cầm bài tập đi mất, lo Hạ Ngọc Huyền sẽ làm gì em nữa.
Lan Trạch còn khất rất nhiều bài chưa thuộc, tiên sinh bảo em học thuộc xong thì đến Lễ nghi đường, em tự cầm giáo trình lên nhẩm thuộc rất trúc trắc khó nhọc, em đã đưa cơm hộ nửa tháng, tích cóp được ít tiền.
Cứ một hai hôm em lại phải đến Lễ nghi đường một chuyến, rõ ràng hôm qua học còn nhớ mà cứ đến chỗ tiên sinh thì lại quên.
Lan Trạch đọc thuộc cho tiên sinh nghe, tiên sinh mất kiên nhẫn ra mặt, em ấp úng ngắc ngứ lãng phí thời gian của tiên sinh.
Nhưng kể từ lần trước gặp phải Hạ Ngọc Huyền xong là thái độ của tiên sinh với em lại khá hơn, không mắng em linh tinh theo hứng nữa.
Hôm nay tiên sinh thậm chí còn mang kẹo đường cho em, tuy là món để dỗ trẻ con nhưng Lan Trạch vẫn không kìm lòng được ngó sang mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-he-voi-anh-trang-sang/3440422/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.