Lan Trạch đoán được cái thước kia dùng để làm gì, em nói: "Hoàng thượng, nô tài ngu dốt, chốc nữa nô tài không trả lời được sẽ làm hoàng thượng thất vọng ạ."
Trước kia phu tử từng chê em dốt, bài văn bình thường người khác học hai canh giờ là nhớ được thì em phải học ít nhất ba ngày, mà cũng chỉ thuộc kiểu trúc trắc vấp váp thôi.
Nếu để Cơ Thường dạy em, tính nết Cơ Thường tệ hại thế này, không biết em phải ăn đòn bao nhiêu lần nữa.
Trông cái thước rất cứng sắc lạnh lẽo, Lan Trạch đã tưởng tượng ra được là thước này đánh vào lòng bàn tay chắc chắn phải đau lắm.
Em gắng chịu đựng ánh mắt Cơ Thường, giọng càng lúc càng thấp, dần dà đầu cũng cúi gằm theo.
"Danh sư ắt đào tạo ra cao đồ." Cơ Thường phát hiện ra thiếu niên đang len lén liếc gã qua khóe mắt, ánh nhìn càng lạnh lẽo hơn, "Không biết thì học, trước đây chưa ai dạy ngươi lí lẽ là càng kém càng phải làm trước à?"
Cơ Thường: "Nếu không trả lời được thì chứng tỏ ngươi chưa đủ tập trung."
Nói vậy nếu Cơ Thường không sở trường vẽ vời thì cũng nhất định là do Cơ Thường chưa đủ chăm chú à. Nếu chỉ cần chăm chỉ là làm tốt được tất cả mọi việc thì đã chả có cái gọi là thiên tài rồi, ai nấy đều thuộc hàng phi phàm cả.
Mùi rượu thoáng lan ra, Lan Trạch muốn phản bác lắm, em nhớ lại hôm trước Cơ Thường còn định phạt đánh em bằng bản, em biết điều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-than-he-voi-anh-trang-sang/3439869/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.