Không sao cả, vì hy vọng có thể khôi phục lại hình người, Lôi Kim Bảo hoàn toàn không biết xấu hổ, cũng không biết đến cái gì gọi là giới hạn cuối.
Đại bạch hổ: …???
Anh mẹ nó coi lão tử là người chết thật à???
Đại bạch hổ không nổi bão, còn tưởng là con mèo bệnh phải không?
Cái đuôi của anh thả cổ tay của Liên Thanh Nhuy ra, nhảy về phía con báo nhỏ, móng vuốt hổ giương lên, dễ dàng đè chặt con báo nhỏ ép xuống nằm sát trên sàn nhà.
Con báo nhỏ thế mà lại hoàn toàn không hề phản kháng, dùng giọng nói yếu ớt hừ hừ tiếp tục nói: “Tình yêu không phân biệt đến trước đến sau, trừ khi là cậu giết chết tôi, nếu không thì tôi sẽ không từ bỏ chị gái tiên nữ này!”
Con báo nhỏ lông xù vẻ mặt điềm đạm đáng thương, nhỏ yếu lại bất lực.
Sói tuyết ở bên cạnh lại vẻ mặt ngơ ngác, chỉ biết thở dài.
Mẹ kiếp, con hàng này bình thường thích tìm anh ta đánh nhau, thể chất của anh ta so với đối phương còn cao hơn một bậc, hình thể lại còn gấp mười lần đối phương, thế mà lại còn thua nhiều thắng ít, thế mà con hàng vừa hung hãn vừa dũng mãnh kia lúc này lại làm ra vẻ giống như không muốn sống nữa.
Cái này mẹ nó thật đúng là một con báo tâm cơ!
Anh ta thiếu chút nữa muốn học theo chó sói ngửa mặt lên trời tru một tiếng, không phải là giả vờ đáng yêu để làm người ta yêu thích sao, lão tử cũng biết làm!
Anh ta cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-my-thuc-sung-hon-hang-ngay/783227/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.