Thân làm một đứa cuồng lông xù, nếu như không ôm được con mèo tuyệt sắc ở trong nhà thì nhân sinh còn gì là vui thú nữa?
Ở thời đại này, cô không phải là chủ nhân của ngôi nhà này, đương nhiên không có khả năng nuôi thêm mấy con lông xù khác ở trong nhà, đối với mấy con lông xù ở nhà khác thì càng chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể tùy tiện đưa tay sờ tới.
Cho nên, nhất định cô phải dỗ dành thật tốt Đại Bạch Bạch bé cưng nhà cô!
Liên Thanh Nhuy chuẩn bị trận địa sẵn sàng, biểu tình vô cùng thành khẩn nói với đại bạch hổ: “Bảo bối, anh mới là đại khả ái duy nhất ở trong lòng tôi! Bọn họ không thể sánh được với một cọng lông của anh đâu!”
Lỗ tai hơi tròn của đại bạch hổ run rẩy: …???
Cái gì mà khả ái? Mẹ nó ai là khả ái chứ?
Lão tử là đệ nhất bưu hãn dũng mãnh phi thường!
Ách, còn hơi ngượng một chút…Anh, anh thật sự đẹp như cô nói sao?
Vậy thì tại sao cô lại cứ phải nhìn chằm chằm vào mấy con thú khác như vậy chứ? →_→
Giọng nói Liên Thanh Nhuy vẫn mềm mại nhu nhược, tiếp tục thổi rắm cầu vồng dỗ ngon dỗ ngọt: “Người nào khen sao trên trời đẹp nhất định là chưa từng được thấy đôi mắt của anh, tôi thích nhất chính là Đại Bạch Bạch! Chỉ yêu có một mình anh mà thôi!”
Nghe được những lời “tỏ tình” nóng bỏng nhiệt tình này, đại bạch hổ cảm thấy nhiệt độ trên mặt hổ bốc lên, đầu óc bị quấy thành một mớ hỗn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-the-my-thuc-sung-hon-hang-ngay/783223/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.