Chương trước
Chương sau
Trước mắt Lý Thiệu Thần là một mảnh hắc ám, bên tai nghe được thanh âm ồn ào náo nhiệt của người chung quanh, chính mình lại giống như đang ngồi trên một thứ gì đó được người khác nâng lên, tả hữu lay động. Cậu muốn kêu cứu nhưng miệng bị chặn lại nói không ra lời, đồng thời tay chân cũng bị buộc lại không thể động đậy. Cậu bất an giãy dụa, vặn vẹo thân thể của mình, trên cổ bỗng dưng tê rần, cậu lại bị người đánh cho vựng huyễn sau đó lâm vào hắc ám khôn cùng.
Lần thứ hai tỉnh lại, Lý Thiệu Thần phát hiện mình bị trói ở trên tọa ỷ, trên đầu bị trùm một cái khăn rách nát chất liệu làm bằng gỗ, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng xuyên thấu qua, vị trí trung gian của khăn trùm đầu có một tiểu động, chắc là lưu cho Lý Thiệu Thần hô hấp, bất quá không biết vì cái gì, cái vị trí tiểu động này lại ngay cằm của cậu, làm người ta thật sâu hoài nghi chỉ số thông minh của người khoét nó.
Nói xem, thứ này không phải là ở phụ cận lỗ mũi sao…
Lý Thiệu Thần thử chuyển động đầu, phát hiện dây thừng buộc cậu cũng không chặt như tưởng tượng, cậu điểm khai mặt biên Kiếm Tam hệ thống, phía dưới hình cái đầu treo một cái debuff 【 Trói buộc 】 , Lý Thiệu Thần trong lòng vui vẻ, này có nghĩa là Thiên Sách giải khống kỹ năng có thể thanh trừ trạng thái hiện nay. Đương lúc ánh mắt của cậu dời xuống, thời điểm nhìn đến kỹ năng của mình, vui sướng mới vừa thăng lên, bật người một cái biến mất.
Liệt biểu kỹ năng một mảnh hôn ám. Cậu như thế nào lại quên, binh khí nếu không tiện tay thì vô pháp thi triển du hý kỹ năng. Liền tính những thứ mà Kiếm Tam này đặt ra thập phần sụp hố( lừa đảo),nhưng vẫn có một đồ vật làm Lý Thiệu Thần cảm thấy hệ thống cũng không hẳn là phế vật, đó là tiểu bản đồ a.
Trên mặt bản đồ rành mạch treo vài cái chữ nhỏ —— Ẩn Nguyên hội phân đà Nha Lâm trấn. Ba chữ đầu tiên làm Lý Thiệu Thần nheo lại ánh mắt, con mắt nhanh như chớp qua lại chuyển động, không biết suy nghĩ cái gì.
Ẩn Nguyên hội sao…
Chung quanh truyền đến một trận tiếng bước chân, Lý Thiệu Thần gục đầu xuống làm bộ như vẫn còn hôn mê bất tỉnh nhân sự. Cậu âm thầm tab tập trung vào người tới, phát hiện là hai cái lục danh npc, tên là —— cái tên làm Lý Thiệu Thần cảm thấy thập phần đau trứng!
Ẩn Nguyên hội thần bí thủ vệ lao thao Tiểu Công Giáp cùng Ẩn Nguyên hội thần bí thủ vệ não động mở rộng ra Tiểu Thụ Ất.
Một vạn đầu thảo nê mã ở trong lòng Lý Thiệu Thần lao nhanh qua a! Hệ thống là bị não rút sao? Vì cái gì hai cái tên npc như sụp hố( lừa đảo) vậy!
Nghẹn cười đến mặt cũng muốn rút gân, mặc dù cười nhạo hệ thống sụp hố( lừa đảo) đặt ra, bất quá Lý Thiệu Thần huyền tâm cũng thả lại trong bụng. Lục danh npc thần mã, hoàn toàn không cần để ý a, không chừng còn có nhiệm vụ lớn truyền đến nga. Lý Thiệu Thần nhịn không được một bên mừng thầm một bên yy, giống như đã nhìn thấy vô số vàng bạc tài bảo tiểu đệ suất ca đối với mình ngoắc ngoắc vứt mị nhãn, giờ phút này nếu không phải cậu đang đội khăn trùm đầu, thì dựa vào biểu tình vặn vẹo hiện tại của cậu, người khác khẳng định cho rằng cậu đang phát bệnh.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lý Thiệu Thần nhanh chóng dừng lại ý dâm của mình, dọn xong động tác lại tiếp tục giả chết. Người tới đi đến bên cạnh cậu, vươn tay gỡ xuống khăn trùm đầu của cậu. Tuy rằng đã nhắm hai mắt, Lý Thiệu Thần vẫn cứ cảm giác được biến hóa của ánh sáng chung quanh, không kìm lòng nổi run run mí mắt một chút. May mắn hai người kia đang nói chuyện phiếm nên không chú ý tới động tác của cậu.
“Uy, A Ất, ngươi sẽ không bắt sai người đi? Tần đà chủ không phải nói muốn bắt người là một xuẩn manh xuẩn manh bán thú nhân sao, người này thấy thế nào cũng giống một thú nhân phổ thông a. Ta cho ngươi biết a, nếu bắt sai người, Tần đà chủ trách tội xuống dưới, hai ta cũng chịu không nổi. Ngươi quên chuyện Bính Bính lần trước sao? Ngải mã, Tần đà chủ cũng thật đủ ngoan, Bính Bính đáng yêu như vậy, lão cũng xuống tay, một lần kia, Bính Bính chính là ba ngày ba đêm đều không thể xuống giường, hai ngày trước ta còn thấy y đi đường khập khiễng, ta nói ngươi cũng đừng nghĩ sai rồi…”
“Hẳn là sẽ không tính sai đi? Đà chủ nói mục tiêu là một đầu bạc xuẩn manh bán thú nhân, trấn trên của chúng ta cũng không phải có một cái đầu bạc như vậy sao. Hơn nữa, thú thái của bán thú nhân lại không nhất định sẽ biểu hiện ra bên ngoài, nói không chừng hình thái của Tiểu Đinh Đinh này là dã thú, chúng ta cũng không thể trước mặt mọi người cởi quần kiểm tra đi?”
Nghe được hai người đối thoại như vậy, Lý Thiệu Thần không thể không bội phục hệ thống cường đại đặt ra năng lực, quả nhiên một cái là nói lao, một cái khác não động mở rộng ra, Tiểu Đinh Đinh cậu làm sao có thể là hình thái dã thú đâu, điểm này không khoa học!
Bất quá nói đến hình thái bán thú nhân, Lý Thiệu Thần cũng hết sức kỳ quái. Từ ngày đó cùng Lambert làm xong, cái đuôi cùng lỗ tai của cậu liền tiêu thất, ở trấn trên nhiều ngày như vậy cũng không gặp chúng nó xuất hiện. Bất quá đây đối với Lý Thiệu Thần mà nói ngược lại chuyện tốt, thú nhĩ thú vĩ thần mã (*) , cậu vẫn cứ cảm thấy áp lê sơn đại (*) , chớ nói chi là này hai cái bộ vị cậu mang đều vô cùng mẫn cảm. Vừa nghĩ tới ngày đó Lambert đối thú nhĩ thú vĩ vuốt ve, Lý Thiệu Thần toàn thân bất giác nổi lên một cỗ cảm giác quái dị.
(*) Thú nhĩ thú vĩ thần mã = tai thú đuôi thú cái gì
(*) Áp lê sơn đại = Áp lực rất lớn
“A Ất, người này như thế nào còn bất tỉnh a? Theo lý thuyết dược hiệu đã hết rồi nga, ngươi xem cậu ta vẫn không nhúc nhích… Ta thấu, cậu ta sẽ không chết đi? Đều tại ngươi, ta nói trực tiếp kê đơn mê vựng, ngươi lại nói không muốn học mấy thứ nhân gia viết trên sách, còn đánh một cái kết quả người nọ liền xụi lơ thân mình ngã vào trong ngực ta, ngươi nhìn xem, đã xảy ra chuyện đi! Ta không nên mềm lòng, ta không mềm lòng ngươi cũng liền sẽ không lưu trữ những cái tiểu thuyết yy loạn thất bát tao, cũng sẽ không có sự việc này như hôm nay. Ai u uy, mệnh ta thế nào lại khổ như vậy a, cố tình phải quán thượng một cái sao chổi như ngươi, còn không bằng lúc trước một hơi cơm đem ta nghẹn chết, nha nha nha, nha nha nha!”
Nói Lao Giáp quỳ ngồi dưới đất khóc, rất có tư thế cắt cổ tự sát, Não Động Ất lại cực kỳ trấn định, Lý Thiệu Thần trộm mở mắt liếc liếc một cái, chỉ thấy Não Động Ất đặt tay lên bả vai của Nói Lao Giáp, ngữ khí cực kỳ ngưng trọng.
“Tiểu Giáp ca, không cần kinh hoảng. Người này chết thì chết, không có gì ghê gớm. Bất quá, vì không cho Tần đà chủ hoài nghi, chúng ta hẳn là nghĩ biện pháp hủy thi diệt tích mới được. Theo ta thấy, chúng ta không bằng dùng bao tải bọc lại, đem cậu ta ném đến ngoài thành uy mãnh thú, không nên không nên, như vậy sẽ có thi cốt lưu lại, vẫn là ở trên người cậu ta buộc một tảng đá lớn, trầm đến đáy sông, thần không biết quỷ không hay, cũng không được, vạn nhất thời điểm đánh cá đem cậu ta mòlên hai ta cũng thoát không khỏi liên quan, a, có, chúng ta không bằng trực tiếp đem cậu ta thiêu, sau đó đem xương cốt đi nướng rồi nghiền thành mảnh vỡ rãi xuống sông, ân, xem ta đi!”
Não Động Ất não động càng lúc càng lớn, ý tưởng càng ngày càng quỷ dị, Lý Thiệu Thần nghe được trong lòng run sợ, ngạnh sinh sinh đánh cái rùng mình, kết quả đem hai người trước mặt doạ sợ tới mức tè ra quần!
“Ngải mã, xác chết vùng dậy! Cứu mạng a, giết người!”
Hai người lạnh run ôm thành một đoàn, miệng cao giọng hô “Tha mạng a, cầu buông tha”, Lý Thiệu Thần mừng rỡ phẫn quỷ dọa bọn họ, làm một bộ mặt vô cùng dữ tợn. Lúc này, một thanh âm uy nghiêm thình lình vang lên, ba người đồng loạt theo tiếng nhìn lại, một lão giả râu tóc bạc trắng đứng ở ngoài cửa, một thân đạo bào lam sắc, đỉnh đầu hận trời cao, chân đạp đăng vân lý, bên hông mang một cái bát quái âm dương cá, cầm trong tay một cây phất trần, bộ dáng nhất phái tiên phong đạo cốt.
“Các ngươi đang làm cái gì!?”
Nhìn người này, trước mắt Lý Thiệu Thần sáng ngời, vui mừng vươn cả trên đuôi lông mày. Này cũng không phảo chính là người Kiếm Tam Thuần Dương cung sao, nhìn đến cái dạng thân quen này, Lý Thiệu Thần tâm tình tốt cong lên khóe miệng. Lại là một cái lục danh npc, xem ra lần này không có gì nguy hiểm.
“ Tần đà chủ, cậu ta, cậu ta…” Nói Lao Giáp lắp bắp“ cậu ta” nửa ngày, cũng không có thể nói ra một câu đầy đủ, y nhịn xuống hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện Lý Thiệu Thần dù bận vẫn ung dung đối diện y mỉm cười, biết mình mới vừa rồi bị Lý Thiệu Thần đùa giỡn, gương mặt xoát cái đỏ bừng.
“ Cậu ta cái gì mà cậu ta, còn không mau đi mở trói cho khách quý! Hai người các ngươi là như thế nào, ta cho các ngươi đi mời người trở về, hai ngươi thế nhưng lại đem người buộc trở lại, ân?”
Âm cuối hơi hơi lên giọng, Giáp Ất hai người biết Tần đà chủ đã tức giận, cuống quít tiến lên giúp Lý Thiệu Thần cởi bỏ dây thừng, ngoan ngoãn đứng ở một bên, cúi đầu chờ đợi Tần đà chủ trách phạt.
“Ai nha, Lý tiểu ca, xin lỗi, xin lỗi, người dưới không hiểu quy củ, cho ngươi chịu ủy khuất. Hừ, hai người các ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau đi dâng trà cho Tiểu ca, thật sự là càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi!” Thời điểm Tần đà chủ đối mặt Lý Thiệu Thần, thần tình tươi cười, gương mặt đều nhanh nhăn thành một đóa cúc hoa sáng lạn, kết quả quay đầu liền là một khuôn mặt nghiêm trang chững chạc giáo huấn thủ hạ. Tốc độ trở mặt quả thực so nữ nhân còn muốn nhanh hơn!
Lý Thiệu Thần dưới đáy lòng yên lặng  囧 một chút, nhìn hai người kia dùng vận tốc ánh sáng thoát li hiện trường, cậu lại nhịn không được ở trong lòng phun tào.
“Khách quý chớ trách, hai người này còn nhỏ, không hiểu chuyện, tại hạ thay bọn họ bồi tội. Tiểu ca ngươi đại nhân đại lượng, chớ cùng bọn họ chấp nhặt.” Tần đà chủ bái sâu một cái, Lý Thiệu Thần vội vàng vươn tay dìu lão đứng lên. Lễ lớn như thế, cậu không chịu nỗi nga.
“Chúng ta, nhận thức?”
Vươn tay nâng dậy lão giả, Lý Thiệu Thần mặt lộ vẻ nghi hoặc, thốt ra nghi vấn. Lão giả mỉm cười, thuyết minh thân phận của mình.
“Khách quý không quen lão phu, lão phu cũng là kính đã lâu đại danh của khách quý a! Tại hạ Tần Thiên, chính là đà chủ của Ẩn Nguyên hội phân đà Nha Lâm trấn. Khách quý nếu không chê, có thể gọi ta một tiếng Tần thúc.”
Ta thấu, Tần thúc cũng quá cầm thú, tuổi ông cũng có thể làm ông nội của tôi, một bó tuổi to như vậy lại có ý tứ che giấu tuổi tác, kia thật sự là già mà không biết mình già.
Lý Thiệu Thần cũng không có tính toán đổi giọng gọi lão là Tần gia gia, kịp thời cưỡi lừa hạ sườn núi, thuận miệng gọi lão một tiếng: “Không biết Tần thúc ‘Thỉnh’ tôi lại đây có chuyện gì quan trọng?” Lý Thiệu Thần tại từ “Thỉnh” tăng thêm âm điệu, biểu hiện ra cậu bất mãn.
Tần Thiên vươn tay chậm rãi vuốt động chòm râu của mình, híp hai mắt, khóe miệng hàm tiếu, chầm chập phun ra một câu: “Khách quý tội gì giả ngu, đã có tín vật Ẩn Nguyên hội ta, tự nhiên đối Ẩn Nguyên hội ta biết chi quá tường (*) , tội gì lại tới chỗ tiểu lão Nhị vui đùa. Nếu có chỗ nào có thể giúp được khách quý, Ẩn Nguyên hội ta nhất định toàn lực ứng phó, muôn lần chết không chối từ!”
(*) Biết chi quá tường = Biết tường tận, rõ ràng
Tín vật? Tín vật cái gì?
Lý Thiệu Thần bị Tần Thiên nói làm cho hồ đồ. Cậu trừ bỏ Kiếm Tam hệ thống, ngoài ra cũng đâu có vật gì dư thừa, ở đâu có tín vật của Ẩn Nguyên hội?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.