Lần lượt vượt qua từng bậc thang, chẳng mấy chốc Thanh Phong cùng những người khác, đã vượt qua tầng mây, khoảng cách chân chính đến được đỉnh tòa thành cổ không còn bao xa.
Không đến một trăm bậc thang nữa, Thanh Phong đã có thể đến được đỉnh tòa thành nhưng mà thời gian có vẻ không chờ đợi người.
Không đến nữa giờ là đã kết thúc vòng thi, nghĩa là hắn chỉ còn mười lăm phút để mà có thể đến được đỉnh tòa thành.
Bất chấp tất cả, Thanh Phong lao nhanh về phía trước, từng ảo cảnh bị hắn phá tan.
Một bước, hai bước, ba bước, thẳng đến hai mươi bốn ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang.
Thanh Phong thở hồng hộc, chẳng ai ngờ được rằng, tất cả mười một người lại đồng thời cùng nhau đến được đỉnh tòa thành, chỉ cần thành công bước qua một bước kế tiếp, liền có thể đến được trên đỉnh.
Ánh mắt từng người nhìn nhau, không ai nói một lời nào hết, sợ nhất không khí yên tĩnh xuất hiện.
“Thật không ngờ chúng ta, vậy mà cùng một lúc đi được đến đây cùng nhau, chỉ còn một bước nữa là đã có thể đến được đỉnh tòa thành, nếu như ai muốn lên trước nhất thì bây giờ chỉ cần bước qua một bậc thang này là được.”
Người đầu tiên đánh phá không khí yên tĩnh không ai khác là tam công chúa Dương Sở.
Đứng từ trái sang phải, nàng xoay đầu về hướng bên phải, khoé miệng mỉm cười.
Thanh Phong liếc mắt nàng, nhíu chặt lông mày, tiến lên một bước, để lại từng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, cùng nhau đặt chân lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-than-quyet/1065310/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.