"Quả nhiên!" Cổ Thiên Trần quay đầu nhìn về phía dưới, đột ngột mĩm cười nhẹ nhàng nói.
"Đúng y như ta suy đoán!" Thanh Ngọc đôi mắt bình tĩnh quan sát động tĩnh, thanh lãnh đáp. "Ngay từ đầu ta đã đoán được tên đó như thế nào cuối cùng cũng sẽ gỡ bỏ trọng lực trên lưng, cũng may mắn hắn là kẻ thông minh!"
"Thanh Ngọc cô nương tính cách, đồng dạng đúng như ta suy nghĩ." Dương Sở Sở đột ngột đánh gãy Thanh Ngọc lời nói.
"Không biết tam công chúa có mục đích gì, e rằng ở đây không ai không biết, người thông minh lại đoán được tương lai giống như tam công chúa, sợ là ngay từ đầu đã đoán trước tất cả."
Thanh Ngọc liếc đôi mắt về phía Dương Sở, giọng nói cực kì lạnh nhạt mang theo một tia xa lánh.
Từ xưa đến nay, nàng ghét nhất là Thiên Mệnh Sư, bởi vì bọn họ luôn suy nghĩ những gì bản thân cho là chính xác thì việc đó tất nhiên chính xác, thật trùng hợp Dương Sở Sở là kẻ đó.
"Hai vị cô nương bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, chúng ta không phải đang nói về đề tài liên quan đến Thanh Phong huynh à, hai người không cần phải như vậy." Sở Thiên mỉm cười lên tiếng giảng hòa nhưng mặc kệ ai ở chỗ này điều không cho rằng hắn có lòng tốt đến như vậy.
"Thanh Ngọc cô nương cùng tam công chúa không cần phải như vậy." Yêu Yêu đi theo lên tiếng, sắc mặt tràn đầy bình tĩnh.
Dương Thiên hai huynh đệ liếc mắt, tình hình tựa hồ trở nên không tốt, mọi thứ bắt đầu trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-than-quyet/1065307/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.