Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, làng quỷ thú
Vẫn giống như mọi hôm, trời tờ mờ sáng, trên sườn núi đã xuất hiện hai thân ảnh quen thuộc, một nữ nhân cùng một đứa bé.
"Phong nhi, có phải hôm qua, ta đã từng bảo rằng hôm nay sẽ bắt đầu hình thức, địa ngục huấn luyện phải không." Dương Kỳ nhắm mắt mỉm cười.
"Vâng, người từng nói như vậy thưa sư tôn." Thanh Phong thành thật gật đầu, khuôn mặt chờ mong.
Hắn cũng muốn biết rốt cuộc sư tôn sẽ làm gì, địa ngục hình thức huấn luyện, nghe vào còn thật thú vị.
"Được rồi, hôm nay con cần phải đeo thứ này lên trên vai, sau đó để cho tà hoả thiêu đốt toàn thân." Dương Kỳ tay phải xuất hiện một mai ngân châm, đưa đến trước mặt Thanh Phong.
Thanh Phong nhìn xem trong tay sư tôn đang cầm lấy một mai ngân châm, khoé miệng co giật. Hắn thật không hiểu nổi, tại sau sư tôn lại kiêu hắn đeo nó lên trên người.
Hơn nữa, cho dù hắn thật sự muốn đeo cũng không đeo được, nó nhỏ như vậy thì làm sao mà hắn có thể đeo trên vai. E rằng dụng ý của sư tôn chính là để hắn chịu Tà Hoả thiêu đốt để rèn thể cho hắn đi.
"Sư tôn, kì thật người nếu muốn Tà Hoả thiêu đốt để giúp cho con luyện thể thì người cứ nói ra, tại sao lại kiêu con đeo nó trên người." Thanh Phong có chút im lặng nói.
"Ngươi cảm thấy nó rất nhỏ có phải hay không?". Dương Kỳ khoé môi cong lên thật sâu, khuôn mặt kinh ngạc nói.
"Sư tôn, người đừng có làm vẻ mặt đấy, nếu nó có tác dụng gì thì người cứ nói thẳng ra là được." Thanh Phong sắc mặt đen lên.
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, từ biểu cảm của nàng hắn cũng hiểu được xem ra mai ngân châm này có công dụng đặc biệt gì khác.
Nhìn thấy bị bại lộ, Dương Kỳ đôi mắt loé lên vẻ tiếc nuối rồi biến mất.
Dương Kỳ mĩm cười nói: "Lớn... lớn hơn nữa... tiếp tục... lớn tiếp... lớn nữa... nhỏ xuống... nhỏ xuống... dừng lại... tốt"
Thanh Phong khuôn mặt tràn đầy kinh hãi, chỉ thấy trong tay Dương Kỳ, từ một mai ngân châm bình thường nhỏ bé, từ từ biến lớn, biến lớn, rất nhanh thì lại vượt qua cả cơ thể của hắn, sau đó thì tiếp tục nhỏ lại, cuối cùng ngang vai của hắn rồi dừng lại.
Mai ngân châm bây giờ đã hoá thành một cây thiết bổng, chiều dài một mét hai, thân gậy mạ vàng, trên thân thiết bổng được điêu khắc long, lân, quy, phụng rất nhiều thần thú được điêu khắc lên trên thân thiết bổng, giữa thân gậy được điêu khắc lên sáu chữ 'Như Ý Định Hải Thần Thiết'.
"Sư tôn, tại sao mai ngân châm lại hoá thành một thanh thiết bổng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào." Được biết đến là một đứa trẻ thông minh từ bé, càng là người sống hai đời nhưng Thanh Phong vẫn lần đầu tiên nhìn thấy một mai ngân châm có thể hoá thành một thanh thiết bổng, tựa hồ đây như một giấc mơ.
"Đừng ngạc nhiên, còn nhớ hôm qua ta đã từng bảo rằng hôm nay sẽ ban tặng cho con một vật đến từ Thần giới hay sao? Trong tay ta thanh thiết bổng này chính là thứ ta nói." Dương Kỳ mĩm cười giải thích.
"Sư tôn thanh thiết bổng này rốt cuộc tên gì, ngoài ra nó còn có những uy năng gì." Sau khi chứng kiến thuật biến lớn, biến nhỏ của thanh thiết bổng, Thanh Phong khuôn mặt tràn đầy mong đợi nói.
"Thanh thần binh này tên đầy đủ được gọi 'Như Ý Định Hải Thần Thiết' đương nhiên ngươi cũng có thể gọi ngắn gọn lại tỷ như 'Như Ý Thần Thiết' hoặc 'Định Hải Thần Thiết' cũng được, còn uy năng của nó thì phải đợi ngươi thành công trở thành chủ nhân của nó thì sẽ tự nhiên biết được." Dương Kỳ mĩm cười tiếp tục giải thích.
"Làm như thế nào để nhận chủ thanh thần binh này?" Thanh Phong nghi vấn hỏi.
"Chỉ cần ngươi nhỏ máu nhận chủ là được." Dương Kỳ đáp.
Thanh Phong gật đầu, tiến lên phía trước. Kỳ thật cách nhận chủ pháp bảo ở nơi này cũng giống như cách mà hắn từng nhận chủ 'Cổ Chuông'.
Cầm lên Như Ý Thần Thiết vào tay, Thanh Phong hàm răng cắn lên móng tay, nhỏ máu lên bên trên thanh thiết bổng.
Sau khi nhỏ máu hoàn tất, hắn cảm nhận được mình cùng Như Ý Thần Thiết sinh ra một ra liên hệ chặt chẽ, tựa hồ chỉ cần một ý niệm, cho dù ở bất kỳ đâu Như Ý Thần Thiết điều sẽ trở về trong tay hắn.
"Sư tôn, tuy rằng ta đã sở hữu được Như Ý Thần Thiết, tuy nhiên ngoại trừ thả năng biến to, biến nhỏ, nó cũng không còn bất kì uy năng nào khác." Thanh Phong nghi hoặc nhìn xem Dương Kỳ nói.
"Định Hải Thần Thiết, trọng lượng mười ba vạn năm trăm cân, ngươi chỉ cần truyền ý niệm biến nó trở về trọng lượng ban đầu là được."Dương Kỳ mĩm cười nói.
Thanh Phong đã đeo Như Ý Thần Thiết lên trên vai, nghe được Dương Kỳ giải thích, hắn vội vàng làm theo, sau đó hắn hối hận.
Bàn chân hắn quỵ xuống mặt đất, Thanh Phong chỉ cảm thấy trên thân trở nên cực kỳ nặng trĩu, y như hắn đang mang theo một tòa núi lớn trên lưng, ép hắn không thở nổi.
"Thanh Phong con nhanh chóng sử dụng Tà Hoả thiêu đốt toàn thân rồi bắt đầu vận chuyển Địa Thần Quyết khẩu quyết bắt đầu tu luyện." Dương Kỳ vội vàng nói tiếp.
Thanh Phong khuôn mặt trở nên trắng xám, phải biết hiện tại hắn trên lưng đang đeo một tòa 'núi lớn' ép hắn không thở nổi, nếu như hiện tại bị Tà Hoả thiêu đốt chẳng khác nào khiến hắn chịu chết.
Tuy vậy, Thanh Phong vẫn tin tưởng Dương Kỳ, vội vàng sử dụng Tà Hoả thiêu đốt từ bên trong cơ thể lẫn bên ngoài, rồi vội vàng vận chuyển khẩu quyết của Địa Thần Quyết.
Vừa bị Tà Hoả thiêu đốt, trên lưng lại đeo mười ba vạn năm trăm cân trọng lượng, Thanh Phong cả thể xác lẫn tinh thần điều trở nên cực kì đau đớn như bị người khác rút gân cắt thịt.
Nhưng kì lạ là lúc này hắn cực kì thanh tỉnh, không thề bị Tà Hoả ăn mòn tâm trí, hơn nữa càng bị Tà Hoả cùng Trọng lượng đè ép càng khiến hắn trở nên thoải mái, thể phách của hắn cũng trở nên càng cường đại mỗi khi bị hoả diễm thiêu đốt, Địa Thần Quyết cũng càng thêm dễ dàng vận chuyển.
Mười hai canh giờ qua đi, cơ thể Thanh Phong tràn đầy đỏ bừng, trên thân hắn không thề một mảnh vải che thân, bên cạnh Dương Kỳ đang hộ pháp.
Sau nữa ngày vừa bị hoả thiêu trên thân lại bị trọng lượng đè ép, cuối cùng Thanh Phong cũng mở ra đôi mắt. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy cơ thể cực kì thoải mái.
Thanh Phong không mảnh vải che thân đứng dậy, hắn hoạt động cơ thể của mình nhưng rất nhanh hắn cực kì xấu hổ phát hiện trên thân thể của mình vậy mà không thề có một mảnh vải.
Càng khiến cho hắn xấu hổ là sư tôn lại ở bên cạnh nhìn xem hắn không chớp mắt.
"Được rồi, đưa tay ra đây để cho ta kiểm tra kinh mạch cùng thể phách của con sau khi được tẩy lễ, rốt cuộc cường đại như thế nào." Dương Kỳ mĩm cười, bắt lấy tay Thanh Phong mặc kệ cơ thể trần như nhộng của hắn.
"Kinh mạch đã được mở rộng rất nhiều lần so với trước kia, thể phách trở nên càng cường đại, được rồi, trong khi vẫn còn chưa mặc quần áo, thì mau chóng nhảy vào tẩy cốt linh thủy mà ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho con." Dương Kỳ sau khi kiểm tra toàn thân, hài lòng gật đầu tiếp tục nói,
Thanh Phong hiện tại khuôn mặt tràn đầy đỏ bừng vẫn chưa hết, làm hai đời xử nam Thanh Phong còn chưa từng nắm tay khác giới bao giờ, chứ đừng nói gì đến bị khác phái nhìn thấy toàn thân.
Thanh Phong nhìn thấy ở một bên cạnh đã sẵn sàng một thùng gỗ, bên trong chứa đầy nước, hắn vội vàng nhảy vào.
Sau khi vào bên trong, rất nhanh Thanh Phong phát hiện ở bên trong cực kì thoải mái, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Hai canh giờ sau
Thanh Phong mở mắt ra phát hiện hắn đang ngồi trong một thùng nước tràn đầy một cổ thôi hối. Phát hiện điều này Thanh Phong vội vàng nhảy ra bên ngoài, nhặt lên một bộ quần áo để sẵn kế bên mặt lên người.
Từ đằng sau vang lên một giọng nói.
"Tỉnh rồi à, hiện tại cơ thể cảm thấy như thế nào."
Thanh Phong quay đầu hiện là Dương Kỳ thì thở phào nhẹ nhõm.
"Sư tôn, đồ nhi hiện tại cảm thấy cơ thể tràn đầy lực lượng."Thanh Phong cảm nhận cơ thể tràn đầy năng lượng, vui vẻ trả lời.
"Đương nhiên rồi, ta phải tốn công bỏ ra nữa canh giờ để chế tạo tẩy cốt linh thủy cho ngươi còn gì." Dương Kỳ chuyện đương nhiên gật đầu.
"Tẩy cốt linh thủy là gì?" Thanh Phong nghi hoặc hỏi.
"Tẩy cốt linh thủy là do ta bỏ ra mười loại nhị cấp dược thảo giúp ngươi luyện chế, tuy rằng thể phách hay kinh mạch của ngươi điều rất cường đại, cũng không thể chịu nổi bất kì loại đan dược nào trùng kích, cho nên ta chỉ có thể làm cho linh dược trở nên cực kỳ ôn hòa bằng cách luyện chế trở thành linh dịch rồi đổ vào bên trong nước để ngươi từ từ thấp thụ dược lực bên trong, tẩy cốt linh dược tác dụng chủ yếu là chữa thương cùng đoán luyện gân cốt, ngươi vừa rồi bị tà hoả thiêu đốt cùng với trên lưng gánh vác gấp ba trọng lượng thể phách, tuy rằng có thể giúp ngươi rèn luyện thể phách một cách hiệu quả, nhưng nó cũng là một con dao hai lưỡi, nó có thể làm cho ngươi cơ thể bị nội thương, cho nên ta luyện chế linh dịch chủ yếu là giúp ngươi chữa lành tất cả vết thương mà không ảnh thưởng đến căn cơ của ngươi." Dương Kỳ nghiêm túc giải thích.
"Cảm ơn sư tôn." Thanh Phong cực kỳ cảm động vội vàng nói cảm ơn, cơ thể của hắn nếu bị nội thương tuy rằng bây giờ không ảnh hưởng gì nhưng tương lai chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hắn, nhẹ thì tốc độ tu luyện trở nên chậm chạp, nặng thì việc tu hành cũng kết thúc từ đây.
Dương Kỳ gật đầu, sau đó phát hiện trên thân của Thanh Phong không mang lên Như Ý Thần Thiết.
"Kiếm lấy một miếng vải che lại ngoại hình của Như Ý Thần Thiết rồi tiếp tục mang lên trên thân, như vậy có thể giúp con không bị Tà Hoả ảnh hưởng, còn có thể tập trung tu hành, ngoài ra còn có thể thích nghi với trọng lượng của Như Ý Thần Thiết mang đến, một năm sau ta sẽ dẫn con đến một nơi, đến lúc đó con sẽ phát hiện những gì mình làm hôm nay là đúng, kì thực Như Ý Thần Thiết còn có thể dùng để chiến đấu, tuy nhiên ta không có côn pháp nên hiện tại nó cũng chỉ có thể giúp con nhiêu đó mà thôi.". Dương Kỳ nghiêm túc nói.
Thanh Phong vội vàng kiếm một miếng vải rồi bao bọc Như Ý Thần Thiết vào bên trong, tiếp tục mang lên trên lưng. Cảm giác nặng trĩu lần nữa ùa đến. Hiện tại Thanh Phong đã có thể chậm chạp bước đi mà không giống như lúc đầu bị đè bẹp xuống mặt đất.
Một bên cảm nhận trọng lượng, một bên nghe được những gì Dương Kỳ vừa nói, hắn trả lời: "Kỳ thật kiếp trước con từng một lần chứng kiến một loại côn pháp, sau đó cũng ghi nhớ bên trong đầu, tuy nhiên thật không ngờ có ngày con lại dùng đến nó."
"Ồ, là côn pháp gì mau khi triển cho sư tôn xem." Nghe vậy, Dương Kỳ kiếm một chỗ ngồi xuống rồi ra lệnh cho Thanh Phong thi triển côn pháp mà hắn nói.
Nhìn xem xung quanh trống trải, Thanh Phong cầm xuống Như Ý Thần Thiết, hiện tại Thanh Phong đã biến nó trở về trọng lượng như bình thường.
Trong tay nhẹ nhàng khi triển Như Ý Thần Thiết đánh ra ba mươi hai chiêu thức, mỗi chiêu thức biến hoá thôn lường tràn đầy tinh diệu.
"Thật là một môn võ học biến hoá khôn lường, lấy nhu thắng cương, mỗi chiêu điều tràn đầy chỗ tinh diệu, môn côn pháp này có tên là gì." Sau khi hắn đánh xong tất cả ba mươi hai chiêu thức, một bên ngồi xem hắn đánh côn pháp, Dương Kỳ gật đầu mở miệng nói.
"Môn côn pháp này được gọi là Đả Cẩu Bổng Pháp, con từng được một vị môn chủ Cái Bang thi triển, nghe nói môn côn pháp này dùng để đánh kẻ có mùi chó." Thanh Phong cũng gật đầu đáp.
"Đả Cẩu Bổng Pháp, tên thật kì lạ, bất quá một môn tinh diệu như vậy chỉ dùng để đánh chó đúng là kì lạ."Dương Kỳ ngạc nhiên tấm tắc lấy kì lạ.
" Sư tôn, đây dùng để đánh kẻ có mùi chó mà không phải dùng để đánh chó." Thanh Phong vội vàng giải thích.
"Haha, người tạo ra môn côn pháp này xem ra là một kẻ kỳ tài, côn pháp dùng để đánh kẻ có mùi chó sao, đúng ra rất thích hợp ngươi." Dương Kỳ trêu cợt nói.
Thanh Phong lắc đầu thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.